01:19 | 24/11/24 |
Chap 8: Bẫy gà
- Anh ơi?
- Giề?- Tiếng nó làu nhàu qua điện thoại khi bị thằng đệ đánh thức lúc 8h sáng, đêm qua có thẳng dở hơi nào làm sinh nhật quậy quá trời làm nó lên phường tới tận 5h các anh mới tha cho về.
- Anh giờ còn làm cầm đồ không?
- Không, thời gian đâu mà làm. Cầm gì? Lấy số thằng Hải nhé.
- Dạ không, em có chút chuyện nhờ.
- Nói nhanh, bố mày vừa mới ngủ.
- Thằng bạn em, dưới Tân Mai, làm mấy phát bóng giờ bị người ta đến thu nợ. Anh ra mặt nói giúp em mấy câu được không?
- Mày hâm à? Chuyện tiền bạc nợ nần rõ ràng. Nếu bị thổ địa hành ,tao có thể qua hòa giải, chứ giờ nó dây vào tín dụng bảo tao qua nói thế nào?
- Thằng này nó hơi ngu, cứ nghĩ trốn được nên chày bửa, ai ngờ bị bọn nó vác dao đến tận nhà. Đây dẫu sao cũng là đất nhà anh, anh ra mặt nói giúp em một tiếng cho nó giả nợ, bọn em đang xoay tiền. Chứ giờ ra ngoài thì chỉ có bị chém chết. Bọn em không xin cắt lãi, không xin khất nợ mà muốn anh qua xin cho nó được trả nợ. Nó sợ rồi. Đang đ’i ra máu rồi đây này.
- Thế đang ở đâu?- Nó làu nhàu
- Ở nhà em anh ơi. Anh qua đi. Chúng nó đang ngồi kín ngõ nhà em rồi đây này.
Nó uể oải ngồi dậy nhặt hết cái áo trong gầm giường tới cái quần trong nhà tắm,cái thắt lưng ở chân cầu thang,rửa qua loa cái mặt cho tỉnh táo rồi lếch thếch xuống Tân Mai một mình trên con wave ghẻ. Nếu không vì quá nể thằng em- đứa duy nhất vẫn gọi là nó anh, nước nôi điếu đóm cho nó khi nó mới sa cơ thất thế ở trại về. Thì chắc nó chả bao giờ nhọc công thế… Luồn lách qua đoạn Trương Định, đâm sâu vào mấy khu tập thể. Mới đến được cái ổ của thằng kia. Dưới quán nước ở sân khu tập thể. Đúng là lố nhố vài thằng đội mũi lưỡi trai, tay dính mực. Nó cũng khéo léo khoác thêm cái áo chống nắng của chị gái che đi cái tay bẩn. Khu này sao lắm nhà tập thể phát hoảng, loay hoay mãi mới gửi được cái xe, xong lại hì hục leo lên tầng 5. Đến là oải, nó nhớ ra là tối qua nốc kha khá rượu và sáng nay chưa bỏ gì vào bụng…
- Thế làm sao kể anh nghe xem nào?- Nó hất hàm vào thằng ku đang ngồi co ro trong góc, mặt tái mét đi vì sợ.
- Em… đang nợ 50tr anh ạ…
- Sao nợ?
- Anh hỏi thằng kia kìa.- Ku con chỉ tay sang phía thằng đệ nó.
- Mày lại đổ tao? – Thằng kia sừng sổ- Sao lúc thắng cầm tiền không kêu khổ mà giờ đổ tao, tao đã bảo trận đấy Man nó rùa lắm, mày không tin, cứ phang nhiệt tình cơ. Giờ lại bảo hỏi tao là sao?
- Mày rủ rê tao…- thằng cu con mếu máo chực khóc.
- Ờ…ờ…đứa nào cứ thích thể hiện là am hiểu bóng bánh cơ. Bố tổ sư con gà. Đã gà còn tham.
- Thôi mày ngậm mẹ nó mồm vào.- Nó quát lên, rồi quay sang thằng ku con ôn tồn hỏi- Nhà em ở đâu?
- Nhà em dưới Linh Đàm anh ạ.- Thằng ku lí nhí.
- Còn đi học không?
- Dạ em học Bách Khoa anh.
- Đại học à?
- Vâng…
- Đại học sao ngu thế?
- Em xin lôi…
- Bố mẹ có khả năng chi trả không?
- Dạ, nhà em có. Nhưng anh đừng để bố mẹ em biết. Anh để em xoay.
- Xoay thế nào?
- Em bán hết xe rồi, bán điện thoại rồi. Em xoay thêm một chút nữa là được thôi.
- Thôi không phải cố nữa, bố mẹ em biết hết rồi.
- Sao anh biết?- Thằng ku hốt hoảng mặt đần ra- thế này thì em chết rồi, anh có chắc không? Thôi xong em rồi.
- Chắc khoảng 90%, đấy là cách dân cầm đồ cho vay làm, khi em đi trốn là em đã xác định đặt gánh nặng và trách nhiệm trả nợ lên vai bố mẹ rồi. Nếu bố mẹ em non gan hoặc bướng thì xác định là mấy ngày hnay nhà em toàn c*t và mắm tôm nhé, tầm tiền của em là làm được thế rồi. Còn nếu nhẹ nhàng hơn, thì cửa nhà em mấy hôm nay chúng nó cắm trại rồi. Em đi được mấy hôm rồi?
- 1 tuần ạ…
- Anh chả hiểu em nữa, nhà em ở đây, em học ở đây. Thế em định trốn đi đâu? Giờ nghe anh, sự đã rồi. Cách tốt nhất giờ là về nhà đi. Bố mẹ có thể sẽ chửi mắng, có thể sẽ thế này thế kia. Nhưng chắc chắn đó là cách giải quyết bế tắc bây giờ. Em không lắp đt mấy hnay rồi đúng không? Anh đoán thế, vì có thể lúc đi chơi em đã xin phép là đi đâu đó, nhưng anh cá là lúc này bố mẹ em đang tìm em điên loạn hết cả lên.
- Dạ…
- Em cứ thế đi là đi à? Em không có một tí suy nghĩ gì à?
- Em sợ quá…
- Thế giờ em tính sao, anh nói này. Anh sẽ chỉ ra mặt giúp em khi mà anh chắc chắn rằng điều đó sẽ không ảnh hưởng gì đến anh và làm hại đến em, muốn như thế thì ít nhất là phải đảm bảo được lợi ích của lũ dưới kia- Nó chỉ tay xuống một lũ lố nhố dưới sân- Anh cũng là người từng đi đòi nợ. Anh hiểu. Cách nhanh nhất và an toàn nhất là giờ em về nhà, nhận lỗi với bố mẹ. Thứ nhất, em là người có lỗi, thứ hai, bố mẹ em sẽ lo cho em, thứ ba anh biết là em sợ, nhưng không bố mẹ nào ăn thịt con cả, còn chúng nó- Nó lại chỉ xuống dưới sân lần nữa- anh không dám chắc.
Im lặng một lúc lâu, im đến mức đủ nghe nhịp đồng hồ tích tắc một cách bình thản, mãi rồi thằng ku kia mới nói khẽ khàng
- em biết em dại rồi, anh giúp em, em không dám quên ơn…
- Anh không mong ngày anh sa cơ lỡ vận đến mức phải để các em giúp- Nó cười khẩy- Anh chỉ mong em rút ra bài học, chỗ của em không phải ở đây, em có học thì nên có khôn, đừng phí cơm gạo bố mẹ…
- Vâng…
- Em tên gì?
- Em tên Long ạ.
Nó lững thững nhấc mông lên, bước chậm rãi xuống dưới nhà đảo mắt quanh quanh một hồi, đánh giá sơ bộ có tầm khoảng 3,4 thằng. 2 thằng ngồi quán trà đá là chắc chắn, hai thằng còn lại có thể đâu đó quanh đây làm chim lợn. Nó cũng đảo mắt nhìn xung quanh, có tầm 10 người tất cả. Mấy ông già đang đánh cờ, một bà bán nước, một ông trông xe. Và mấy ng đang ngồi tán chuyện ở sân khu tập thể. Trong đó nó hy vọng nhất ở mấy ông đánh cờ, sẽ là người hăng hái nhất lao ra can nếu có biến xảy ra với nó. Chứ không trông mong gì ở cái bọn thanh niên chỉ chực đứng xem. Hít một hơi lấy tự tin rồi mạnh dạn bước lại gần hai ông anh đang bắn thuốc lào, đây là lần đầu tiên nó sẽ thử giải quyêt sự việc mà không phải động chân tay
- Em chào hai anh ạ?
- Mày là thằng nào?- Một ông hất hàm hỏi.
Nó hơi biến sắc chút, đáng lẽ dù là dân xã hội cũng phải có chút lịch sự khi thấy người lạ chào, nếu đối phương đã hỏi khiêu khích thế. Rất có thể, bên đó đã biết nó là thuyết khách để dè chừng. Đã thế chơi bài ngửa luôn
- Dạ em là anh thằng Long, em em nó đang ở trên kia. Nhưng sợ nên chưa dám xuống gặp các anh. Em xuống đây là để nói chuyện với các anh ạ/ư,
- Mày bảo nó dẫn ngay xác xuống đây. Đừng để bọn tao cáu. Tao nói trước. Chưa một thằng nào dám trốn bọn tao cả. Hỏi nó muốn sống hay muốn chết đây.- Một ông trợn mắt dằn mạnh ly nước xuống bàn.
Bà chủ quán hoảng quá lắp ba lắp bắp
- Này xin các chú nhé, có đánh nhau ra ngoài kia đánh để công an gô cổ lên phường,chứ đừng đập phá ở đây nhé.
- Bu cứ yên tâm.- Hai ba thằng từ đằng sau lững thững bước lại từ phía sau. Chắc tưởng nó có ý đồ gì nên kéo ra dằn mặt.- Thằng này nó mà ngọ nguậy, bọn cháu thịt luộc nó ngay.- Nói rồi một thằng cầm cốc trà đá dốc ngược lên đầu nó.
Nước chảy tong tỏng trên đầu tràn ngược xuống cổ nó. Nó cởi áo ngoài ra lau mấy giọt nước trên mặt trên cổ, và kì đi kì lại cái hình cá chép to tổ bố ở cánh tay. Cười.
- Em đến đây là để nói chuyện thôi. Nếu các anh muốn nói chuyện như anh em trong nhà với nhau- Nó vất cái áo xuống ghế- Thì em cũng nói luôn, em là con nuôi bố Hải và mẹ Oanh ở Minh Khai, em mới đi trường về, trước cũng là anh em trong ngành cả. Nếu em không nhầm dưới này vẫn là đất của bố mẹ. Còn nếu- Nó dằn mạnh câu nói- Các anh cảm thấy muốn đánh em, thì em đứng im cho các anh đánh luôn, đánh xong mà tiền của anh nó về được túi anh, thì anh cứ đánh. Còn em xác định xuống đây nói chuyện một thân một mình, thì xin lỗi các anh, em cũng phải có chút bản lĩnh.
Nó nói chuyện nửa dọa nạt, nửa ve vuốt thêm tí khiêu khích, thực ra mặt thì cứng nhưng chính nó cũng vẫn còn run run. Nhỡ chẳng may gặp phải lũ đầu đất,thì chả khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. May mắn thay, bọn này cũng không đến nỗi.
- Bọn anh đúng là hơi nóng. Chú hóa ra là con Bố Hải, người nhà cả. Thôi anh em mình ra ngoài kia tìm quán café nói chuyện đươc không?
- Thôi không cần đâu anh?- Nó cười nhạt- Có gì nói luôn đây anh. Nhà em ở Minh Khai luôn. Nói các anh đừng cười, chắc các anh mới làm nghề. Chứ hồi xưa, em cũng như các anh, thích động tay đông chân hơn là động mồm nên toàn hỏng việc.
- À…em là em chị Linh phải không? Anh không nhớ tên, nhưng nếu ở khu ấy, thì chỉ có nhà chị Linh thôi.
- Mọi người thì biết chị và mẹ em nhiều hơn, nhưng em tên Kiên, mọi người nhớ giúp em. Em muốn đứng ra thương lượng giúp em em. Nhà nó chắc đang chày bửa, nhưng hoàn toàn có khả năng trả.
- Nhà nó có chút quan hệ với xã hội đỏ, nên tạm thời không làm gì được. Giờ chỉ có bắt ông con nôn tiền ra thôi. Thi thoảng dính vài nhà thế này rất mệt.
- Em hiểu, nhưng em sẽ tím cách để thuyết phục nhà nó. Mà tạm thời nó cũng gom gom được ít rồi. Cho em 3 ngày, nếu 3 ngày em không giải quyết được. Tùy các anh xử lý.
- Ok.- Một ông đưa tay ra bắt tay nó.
- Ok- Nó vui vẻ đáp trả- Anh em trước lạ sau quen, anh chắc cũng biết bar nhà em, lúc nào rảnh mời anh lên, lên cứ bảo phục vụ gọi em. Giờ em thay chị Linh ở đấy.
- Rồi rồi, anh hứa.Ở Hn thêm bạn bớt thù, bọn anh cũng chỉ là dân làm ăn. Có gì thất thố em thông cảm.
- Vầng.- Nó rút máy gọi cho thằng đệ, giọng lành lạnh- Đưa thằng Long xuống nói chuyện.
Một lúc sau, thằng đệ đã dẫn ku em xuống ngồi run run bên cạnh. Bà hàng nước có vẻ đã quen với mấy chuyện thị phim, này nên coi như không tham gia, miễn là chả ai động chạm gì tới quán của bà là được. Mấy ông anh thấy nó đứng đấy cũng không hăm dọa nhiều, chỉ để mình nó nói
- Em xem, anh đã đứng ra nói giúp em. Giờ em có 3 ngày để lo trả nợ. Trả thế nào thì anh em bàn bạc với nhau rồi. Em làm thế nào đừng để mất mặt anh thì làm.
- Dạ…- Nó lí nhí.
- Anh cũng nói trước với chú em, chú em trốn bọn anh thế là không được. Phải người khác thì trà hay không bọn anh cũng phải dạy cho một bài học trước đã. Còn 3 ngày sau, dù có dù không chú cũng phải có lời với bọn anh. Bọn anh không thừa cơm mà chạy lông bông khắp nơi tìm chú. Còn nếu không, chú đừng trách bọn anh ác. Chú ở HN, chú có chân chạy nhưng nhà chú thì không có chân chạy được. Anh sẽ thay mặt anh chú dạy dỗ lại chú. Anh em có thể nể nhau 1,2 lần. Nhưng dính đến tiền, dính đến miếng cơm manh áo là không nể mãi được đâu…
- Em biết ạ…
Mấy ông anh nói xong cũng dông xe đi thẳng. Nó mới hất hàm quay sang ku em
- Thôi về chứ hả?
- Em sợ mẹ lắm anh ạ
- Có bằng sợ mất mạng không?- nó nhếch mép
- Thôi con ạ. Bu bảo – Bà hàng nước hóng hớt- Bu thấy mày nhìn cũng hiền lành ngoan ngoãn, đừng dây vào chúng nó mà phải tội con ạ. Về bảo bố mẹ trả cho rồi cạch chúng nó ra. Chúng mày nhỏ như con cháu bu mà sao dại thế hả con…
- Nói chung anh nghĩ là bố mẹ dù có đánh chửi, mắng mỏ hay làm gì, thì cũng vẫn muốn điều tốt nhất cho em, Em còn nhỏ, không hiểu được đâu. Nhưng rồi sau này em sẽ hiểu, và sẽ không hối hận vì hôm nay đã về nhà. Nếu em sợ, anh sẽ đi cùng em.
Im lặng một hồi rất lâu, cuối cùng thằng bé cũng hít một hơi thật sau và thở dài
- Vâng, em sẽ về ạ.
Một dãy biệt thự dài và im ắng bên trong, rợp bóng cây xanh và không hề có một tiếng xe máy nào chạy ở đây ngoài xon wave cà tàng của nó. Khu trong này khác hẳn với chỗ nhà hàng bên ngoài kia. Hoàn toàn yên tĩnh, biệt lập và cách ly. Những căn biệt thự kiểu cách, xa hoa, dù đóng cửa im im và khép mình ở một góc nhưng vẫn như đang mở miệng ngạo nghễ khoe cái sự giàu sang của khổ chủ. Nhà thằng bé nằm ở một góc khuất gần ngã tư. Căn nhà 3 tầng rưỡi bề thế xây kiểu cách tân. Trước nhà bố trí phong thủy bài bản với hòn non bộ, cầu qua hồ cá nhỏ... Nó thở phào, ít ra chắc chắn là bố mẹ ku cậu có khả năng chi trả, có điều là muốn hay không thôi. Cu cậu đứng tần ngần một lúc khá lâu, rụt rè cứ toan đưa tay lên bấm chuông rồi hạ xuống. nó lấy hết cam đảm gạt phát thằng bé ra bấm đúng ba hồi chuông dài. Một người phụ nữ tầm trung niên mở cánh cửa gỗ hé mắt ra nhìn, dáng vẻ mệt mỏi nặng nhọc và dò xét. Sau khi thoáng thấy bóng thằng bé, bà ấy hoảng hốt chạy vội ra mở cổng, nhìn trước nhìn sau rồi đẩy vội thằng bé cùng với nó vào nhà, nói nhỏ “vào đi, cứ vất xe đấy, có camera, khu này không có trộm đâu”. Vừa bước chân qua cánh cửa gỗ, bà ấy đã đóng sầm lại mếu máo:
- Giời ơi, cháu ơi là cháu, cháu đi đâu làm gì mấy hôm nay để người ta đến nhà đập phá, bố mẹ sinh bệnh thế này?
- Mẹ cháu đâu, bố cháu đâu?- Thằng bé hốt hoảng.
- Mẹ cháu mấy hôm nay không ăn uống gì rồi, đang truyền nước trên nhà, bố cháu vừa ra ngoài, về ngay bây giờ đây.
Rồi bà ấy lật đật dẫn nó và thằng bé lên tầng, một người đàn bà áng chừng 40, đang nằm trên giường, 1 tay duỗi thằng cắm ống truyền. Một tay vắt lên trán, đang thở đều đều. Bà ây khẽ lay lay người phụ nữ
- Cô ơi, cô. Cháu nó về rồi đâ ynày. Không sao rồi cô ơi.
NGười phụ nữ nhấc tay ra khỏi trán, ngước ánh mắt mệt mỏi lên, gương mặt xanh xao hốc hác, hai môi trắng nhợt khô khốc khẽ lắp bắp
- Long ơi, con về rồi hả con…- tay người phụ nữ níu lấy tay bà kia- gọi cho anh Phúc ( có lẽ là tên chồng) bảo Long nó về rồi, anh ấy không phải đi tìm nữa. Nhanh lên bác.- Nói rồi nước mắt lăn dài cứ lã chã rơi trên mặt bà ấy.
Thằng Long thấy thế cũng ôm chầm lấy mẹ khóc như mứa. Nó dị ứng với mấy cảnh sướt mướt này nên theo bà giúp việc ra ngoài phòng khách ngồi đợi. Nhìn thoáng qua mấy tấm ảnh gia đình trên tường, chỉ thấy ba người. người phụ nữ trong ảnh trẻ đẹp, sang trọng chứ không hốc hác và mệt mỏi như nó vừa thấy. Trong chiếc tủ kiểu châu Âu đặt đủ thứ đồ kì lạ nhưng nổi bật và trang trọng nhất là đống bằng khen lồng khung kính ghi tên Nguyễn Bá Long, đủ thứ, từ học sinh giỏi cấp thành phố tới giải sáng tạo của báo gì gì đó. Nó lắc đầu chán nản, nào phải đứa hư hỏng, chơi bời gì cho cam mà giờ như thế này…Cửa nhà sộc mở ra, một người đàn ông dáng tầm 50, đậm người chạy hùng hục vào quát bà giúp việc:
- Nó đâu, thằng Long đâu?
- Nó ở trên nhà chú ơi, chú bình tĩnh, cháu nó về là mừng rồi..- Bà giúp việc run rẩy.
Ông ấy hồng hộc chạy lên cầu thang, cũng chả buồn nhìn nó một cái, coi như không tồn tại. Chắc sợ có chuyện nên bà giúp việc chạy lên theo. Nó cũng lững thững đi theo vì sợ…ở một mình tầng dưới nhà nó tí kêu mất cái gì đè nó ra bắt đền thì ốm xác. Lên tới nơi chỉ thấy bà giúp việc đừng ngoài cửa nên nó cũng đứng theo, chỉ thấy mấy tiếng thì thào bên trong và khóc rưng rức. Khoảng 15 phút sau thấy bố nó nói:
- Con ra ngoài nói chuyện với bố cho mẹ nghỉ.
- Anh ơi, anh đừng mắng con, nó sợ…- Vẫn tiếng mẹ nó thều thào.
- Em nghỉ đi, dạy con là chuyện của anh.
Tiếng cửa khô khốc mở ra sau đó. Người đàn ông bước ra đầu tiên, sau đó là đứa con mắt đỏ hoe lủi thủi đi sau. Ông ấy đứng chậm rãi lại nhìn nó một lượt từ đầu đến chân, xong nói bằng thứ giọng khinh khỉnh:
- Bác dẫn thằng Long và cậu bạn đây xuống dưới nhà giúp tôi. Tôi xuống ngay.
Nói rồi ông ấy quay lưng bước lên lầu, thằng ku vẫn còn run như cầy sấy và nấc nhẹ. Bà giúp việc dẫn hai đứa nó xuống nhà, pha mỗi đứa một cốc nước chanh. Một lúc sau thì thấy ông kia cầm một cục tiền xuống ném toẹt vào mặt bàn và nói với nó:
- Đây là 50tr, cậu đếm lại và bước ra khỏi nhà tôi. Sau này xin nhớ tôi và thằng này không còn liên quan gì đến nhau. Nếu nó có nợ nần chết đường chết chợ ở đâu, đừng tới làm phiền gia đình tôi thêm một lần nào nữa.
- Chắc bác hiểu nhầm- Nó cười đểu trong bụng nhưng không thái độ ra mặt, vì nó biết nếu gây căng thẳng bây giở chỉ làm mọi chuyện thêm căng thẳng. Làm phúc phải tội, nó cũng đã có một bài học khi phải đối mặt với chuyện này, nên ko muốn phạm sai lầm thêm lần nữa.- Cháu chỉ đưa Long về đây thôi ạ.
- Anh ấy là anh của bạn con….lúc chúng nó đến tìm con thì anh ấy đã nói chuyện với ….chúng nó và bảo con phải về nhà.
Bố thằng bé nghệt mặt ra một lúc rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần
- Cho tôi xin lỗi cậu- Ông ấy rút nhanh ra vài tờ xanh đặt lên bàn- Chỗ này gọi là cảm ơn cậu. Còn mày- Ông ấy ném toẹt đống tiền xuống bàn và nói- Mày cầm lấy chỗ này rồi lên phòng thu dọn đồ đạc, từ nay mày muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, đừng để làm phiền đến tao và gia đình tao. Mày kí cho tao cái giấy xác nhận này, từ nay tao và mày từ nhau, để có đứa nào đến nhà, thì tao còn có cái mà trình ra cho chúng nó.
Im lặng, thằng bé mặt tái mét không nói lên lời, ông bố thì mặt vẫn đỏ phừng phừng như gà chọi. Bà giúp việc len lén nhìn qua kẽ cửa từ phòng ăn. Nó đợi cho mọi người xuôi xuôi một chút mới nhặt mấy tờ tiền lên, nhét lại vào cục và nói
- Cháu xin phép, cháu chỉ là người ngoài, có thể cháu nói hơi nhiều lời, nhưng mong mọi người thông cảm vì cháu động chạm vào việc không phải của mình, nhưng cũng đã trót đi đến đây rồi, thì cho cháu xin phép được nói. Nhà cháu tuy không giàu, nhưng cũng không thiếu thốn gì nhiều, tiền của bác cháu xin phép được gửi lại. Còn chuyện của bác, cháu không dám tham gia. Nhưng với tư cách như một người anh của Long cháu xin phép được nói. Có thể ngay bây giờ bác đang rất nóng giận, rất bực tức. Cháu cũng hiểu cảm giác của bác, vì ngày xưa vốn cháu cũng không phải đứa ngoan ngoãn gì. Nhưng nếu giá như ngày ấy, cháu có một ông bố nghiêm khắc như bác, giá như gia đình dang rộng vòng tay với cháu hơn thì lúc cháu vấp ngã cháu đã không phải trả giá bằng một quãng thời gian khá dài…Giờ cháu trưởng thành hơn, đã tự lập mới thấy gia đình mới là nơi quan trọng nhất, dù cho bố mẹ có thế nào tất cả cũng là vì mình cả. Long này, giờ bố em đang rất nóng giận, nhưng em phải hiểu đó hoàn toàn là lỗi của em, em ko có quyền trách bố mẹ, dù bố mẹ có đánh chửi. Bố mẹ nào sinh ra con cũng khó nhọc nhưng mà nuôi nấng em lên người còn khó gấp vạn. không bố mẹ nào muốn bỏ con cả. Nếu bây giờ bố em muốn đuổi em, em cứ đi tạm qua ở nhà anh. Nhưng hàng ngày em phải về đây xin lỗi bố, xin lỗi mẹ đến khi bố mẹ chấp nhận tha lỗi cho em thì thôi. Anh chắc chắn không bố mẹ nào muốn từ con, nhưng cũng không bố mẹ nào muốn có một đứa con hư hỏng hết. Em phải hứa là dù thế nào cũng phải xin lỗi bố mẹ bằng được. Bố mẹ em có thể không chỉ có mình em, nhưng em chỉ có một bố mẹ thôi. Hiểu chưa? Thôi em lên sắp đồ đi.
Thắng bé len lén nhìn bố rồi lại nhìn nó, cun cút đi lên nhà. Còn lại nó với ông bố, nó khẽ đẩy cục tiền vế phía ông bố
- Cháu biết chú đang rất giận. Cháu không chơi với em, mà nó chơi thân với em của cháu. Tuy mới gặp em sáng nay, nhưng cháu đoán nó là đứa ngoan. Giờ chỉ là sai lầm nhất thời, nếu gia đình cho nó cơ hội, nó sẽ là bài học với nó mãi mãi, còn không thì chẳng khác gì đẩy nó vào con đường hư hỏng từ đây. Với người lớn, 1 lời nói ra khó bề rút lại. Chú cứ để nó ở nhà cháu một thời gian. Nhà cháu ở trên Minh kHai, mặt đường ,số…. Tiền này chú cứ cầm lại, cháu sẽ tạm ứng ra đưa cho bên kia. Vì cháu cũng trót hứa sẽ giải quyết việc này trong ba ngày. Chị gái cháu có nhà hàng ở ngay ngoài kia, cũng gần. Cháu sẽ bắt nó đi làm trả nợ thay vào đó. Coi như là bài học và cũng là trải nghiệm để nó biết kiếm đồng tiền không phải dễ dàng gì. Cháu hy vọng sau một thời gian chú bình tĩnh sẽ nghĩ lại. Con người không ai không vấp ngã.
Lại một lần nữa, căn phòng lại im lặng một cách lạnh lùng…
Tối hôm đó, ở nhà hàng của chị, trên căn gác trống ở tầng hai. Chị nó và thằng đệ ruột ngồi to nhỏ với nhau
- nó nói như thế thật à
- Thật chị ơi, chính miệng thằng Long nói với em.
- Hmm, lạ nhỉ…thằng này giờ cũng biết dùng cái miệng thay nắm đấm rồi cơ à?
- Giời ôi, nói văn lắm, sợ luôn chị ạ. Ông bố ông con nghe xong nghệt mặt. Bọn thằng Bi cũng nghệt hết cả mặt ra.
- Ừm thôi thế cũng mừng, tao lúc nào cũng lo cái bản tính trẻ trâu của nó.
- Em không hiểu, chị bảo em lừa thằng kia đánh bóng dính nợ, cứ tưởng chị thù oán gì nó giờ lại bảo em gọi anh Kiên đi lo chuyện, rồi bỏ tiền túi ra thanh toán là sao.
- Mày hiểu thì đã không phải làm cu li em ạ- chị nó bỗng bật cười khanh khách
- Chưa hiểu chị đang tính toán cái gì, em cứ nghĩ chị thù gì nó.
- Thế hóa ra tao bắt mày bán đứng bạn bè à???
- Vì anh em, thì vài thằng bạn vặt, đâu có tính.
- Không biết sau này mày có bán tao không nữa?
- chị nói gì thế, gia đình chị cưu mang em...- Thằng đệ hốt hoảng.
- thôi tao đùa đấy, chỉ là tao đang đầu tư, mà đầu tư có lợi là đằng khắc.mày không phải lo.
- Vầng, thôi em lên bar đây, hnay ca em trông xe chị ạ.
- Ừ biến đi, à…bảo anh em “đội bóng” nhà thằng Bi, tao cảm ơn. Vẫn để phần hai con cua đinh và một vại ngũ xà đấy.
- Ok chị.
Tiếng cửa đóng sầm sau lưng, chị nó quay lưng nhìn hướng ra mặt hồ khẽ thở dài
- kiên ơi là kiên, em nói với ng ngoài hay thế, giá mà nghĩ được đến giá đình mình bằng một nửa như thế có phải tốt hơn không….
Chap 9: Sinh nhật (p1- siêu nhạt thôi thì thi thoảng phải có dẫn truyện)
- Anh ơi anhhhhhhhhhhhhhh.
- Sao mày?
- Anh đang ở đâu đấy?
- Nhà chứ đâu. Đang xem lại mấy cái báo giá.
- Anh lên mạng xem điểm thi giúp em đi.
- Mày thi khi nào ý nhỉ?- Nó ngớ người.- Mà đã gần tháng 9 rồi à? Chết mẹ, sắp có hội Đức Thánh Trần.
- Anh sao thế, hôm em gần thi anh chả đưa em đi văn miếu, em đòi xoa đầu rùa anh không cho còn gì, hic.
- Ờ ờ, nhiều việc quá tao quên. Đợi tý tao xem xong mấy cái này đã rồi tao xem cho. Mà nhà mày không có mạng à? Ipad đâu, đem cắm rồi à?
- Em không xem đâu, bạn em bảo có điểm rồi. Em sợ trượt lắm. Không xem đâu.
- Mày nhiễu sự thế. Thôi được rồi, mày tên gì? Trường nào? À trường tao biết rồi, xem trang nào ý nhỉ?
- Google để làm gì thế hả anh. Em tên Hoàng Ánh Dương. Check rồi báo lại em nhé.hihi.
- Lắm chuyện. Đợi đấy.
Nó tắt mấy cái báo giá chivas và thuốc lá đi, lạch tạch gõ tra cứu điểm thi đại học trường ĐH HN nhập tên Hoàng Ánh Dương, Siêu tệ. Cả 5 con tên như thế chả con nào nổi 15 điểm. Nó chán nản lắc đầu bốc máy gọi điện lại:
- Mày trượt rồi nhé.
- Cái gì.
- Trượt rồi, hình như trường mày chả baoh lấy dưới 17,18.
- Anh nói với giọng tỉnh bơ thế à???
- Thì mày trượt chứ tao có trượt đâu. Thôi để tao làm xong cái báo giá đã nhé. Rồi mày cứ chán đi, cứ buồn đi. Lúc nào rảnh tao đưa đi chơi sau.
- Hic…em chán quá…thôi em đi tự tử đây…Thế này thì anh không cho em đi xem phim nữa phải không?
- Uầy, mày thông minh thế mà cũng trượt đại học à? Chuẩn luôn rồi đấy.
- Anh thế mà được à? Không an ủi em một câu. Anh không biết cảm giác của em thế nào à?
- Tạch đi đi du học, nhà giàu đứa nào chả thế.
- Em cúp máy đây. Anh là loại người gì không biết.
- Ờ…- Nó hờ hững.
Con bé cúp máy rụp cái thật. Nó bình thản ngồi làm nhâm nhi nốt đống email và trả lời từng cái một. Cẩn thận và tỉ mỉ. Công việc dạo này đang trôi trảy và thuận lợi khiến nó như bị cuốn vào guồng máy mới. Nó cảm giác có thể tự đứng được trên đôi chân của mình mà không cần quá dựa dẫm và chị hay uy danh của gia đình. Khoảng độ 20p sau, nó mới thở phào đóng sập cái lap xuống thì điện thoại lại reo
- AaAaAaAAaAaAaAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….- Tiếng hét chói tai ở đầu dây bên kia.
- Lại cái gì thế con bé ương bướng này?
- Anh không quan tâm đến việc thi cử sống chết của em à.
- Có liên quan đến tao à?
- Anh tiếc tiền mua vé xem phim chứ gì. Hức…
- Ờ hờ…
- Anh sẽ nhận quả báo. Anh nhớ đấy.
- Tao nhận quả báo từ sáng nay rồi. 8h sáng tao đã nhận được tin nhắn quả báo rồi. H.Thùy Dương 26d. Mày có biết tao chăm chỉ làm việc từ sáng đến giờ là để lo cái đống vé xem phim không? Hôm nay có phim gì? Bắt đầu luôn từ hôm nay hay để hôm khác.
- Ơ…sao anh biết, hic. Chán thế định để anh bất ngờ, thử lòng anh tí thế mà anh biết hết mất rồi.
- Tao cầm thẻ học sinh của mày gần tháng giời, đưa mày đi cầu khấn hết chỗ này chỗ khác, thế mà không biết tên của mày với số báo danh nữa thì có mà loạn à.Mày chỉ văn tao là nhanh thôi. Tôi đăng kí tổng đài báo điểm từ hôm cô thi xong cơ cô ạ. Thế mà cô mang mấy con ất ơ ở đâu, toàn học ở Tuyên Quang với Thái Nguyên, xong lại cả Thanh Hóa, Nghệ An ra dọa tôi. Ít ra cũng chọn con nào tên na ná ở Hà Nội chứ.
- Ai biết được anh để ý mấy cái đấy >”<.Em tìm mãi chả thấy đứa nào ở trường em mà điểm thấp thấp mà tên giống em cả,hic. định hù anh tí xem anh thế nào mà cái gì anh cũng biết. huhu. Chán thế.
- Lắm sẹo, thôi lo mà chuẩn bị ăn mừng đi, ngồi đấy mà khóc với chả lóc. Bố mẹ đã mua bò về mổ chưa/
- Bố mẹ em thì chưa nhưng mà anh thì đi mua vé xem phim đi. Tối nay có người nhện nhá. Tháng này toàn boom tấn thôi. Anh chuẩn bị đi. Ha Ha.
- Tôi biết thân tôi khổ rồi T_T. Vâng tôi lên mạng set vé ngay đây tiểu thư ạ. Vẫn ghế G7,G8 à.
- Anh ngoan nhất,hihi. Tối qua đón em chỗ mọi khi anh thả em về ý nhé.
- Rồi biết rồi.
6h tối, nó phó thác hết công việc trên bar cho mấy thằng em rồi diện bộ đồ nhìn trông giống xe ôm nhất (???- thực ra nó cho rằng mặc áo thun đen, quần bò đi conversert là thoải mái, nó cho là như thế, đi chơi chứ đi xin việc hay dạ hội gì đâu mà cần nghiêm chỉnh) Nó cũng vẫn dắt con wave ghẻ ra ngoài đi thay vì dắt con PKL vì cũng không muốn quá gây chú ý ngoài đường và hơn hết con xe ấy cao, con bé kia leo lên sẽ không tiện. Mới phi vào đầu đường, chưa cần gọi điện thoại đã thấy con bé đứng nép nép ở bên vỉa hè. Nó trố mắt nhìn con bé một hồi, cũng áo thun, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi caro, mặc quần bò đi đôi conversert hồng
- Không váy nữa à?
- Mặc để anh lại kêu anh giống xe ôm mà :P. Đi với bụt mặc áo cà sa. Đi với ma mặc áo giấy vậy.
- Cũng khôn ra rồi đấy. thế đã báo bố mẹ chưa?
- Em báo rồi, nhưng bố em bận đi công tác nên cũng không quan tâm lắm. Với cả nhà em chuyện em đỗ là đương nhiên nên cũng chả ngạc nhiên lắm. Thôi tự thưởng cho mình buổi đi chơi với anh vậy.Hihi.
- Thế là mày trả tiền vé à?
- Nếu anh cảm thấy thích. Plè…- Con bé nhăn mặt thè lưỡi- Anh là cái loại đàn ông gì không biết. Sao lúc nào anh cũng so đo tính toán với em thế.- Rồi quay mặt đi ra chiều dỗi.
- Tao là loại đàn ông nghèo. Được chưa. Thôi nhanh lên. Còn có 20p thôi, lại như lần trước mất đoạn đầu thì vui.
- Anh nhớ ý. Biết tay em.- Rồi nó cũng lon ton chịu ngồi lên xe thằng bé, nhìn lúc ấy con bé lạch bạch như một con vịt con đến là buồn cười.
Hai đứa nó vào rạp khá sớm, vẫn 1 gói bỏng ngô và hai cốc nước, hàng ghế cũ ngồi đến quen mắt. Chẳng có gì đặc biệt, nó phải cố gắng lắm mới không mở miệng ra ngáp. Xem xong mới có 8h, nó định bụng đưa con bé về rồi tạt qua bar xem thế nào. Nhưng chả hiểu sao lại ngứa mồm rủ
- Đi xem hạ cờ đi.
- Ở đâu?
- Mày có phải người Hà Nội không đấy.- Nó ngạc nhiên- Mày chưa đi xem hạ cờ bao giờ à.
- Em chưa. Bố mẹ em ít thời gian, không hay đưa em đi chơi lắm.
- Ở Ba Đình.- Tự nhiên nó thấy tồi tội con bé, ít ra từ bé nó cũng đc tung tăng đi với bố mẹ kha khá nơi- Đi không, ta bỏ mày về nhà trước 10h.
- Đi,hihi.- Con bé cười toe.
Nếu ai hỏi hai đứa nói chuyện gì trên đường đi, chắc sẽ buồn cười lắm khi nhận được câu trả lời. Nó ngồi diễn giải cho con bé đủ thứ liên quan đến lịch sử mà nó biết về Lăng Bác, chuyện người ta đồn đại về hầm tránh bom nguyên tử dọc từ lăng bác đến bộ quốc phòng sang bên thành cổ, chuyện ý nghĩa thâm xa của câu nói “nước CHXHCN Việt Nam, tiền thân là nước Việt Nam DCCH”, chuyện đánh nhau ngoài biển, chuyện thời sự nóng bỏng cho đến nguội ngắt nhất. Con bé ngồi sau chỉ biết cười và nghe nó luyên thuyên cái đống kiến thức nó tích cóp được khi ôm điện thoại ngồi trong nhà vệ sinh. Thực ra mãi sau này nó mới thấy nó đần và vô duyên, còn lúc ấy nó hào hứng lắm. Thi thoảng thấy con bé im im, nó còn hỏi mày không nghe chuyện à? Con bé lại vâng vâng dạ dạ rồi im tiếp. Cho đến tận khi tới quảng trường nó mới kết thúc màn tra tấn con bé bằng mớ kiến thức lịch sử của mình. Ở đây đang quây lô cốt, chỗ gửi xe đóng cửa. Nó xị mặt xuống chán nản, rồi như sực nhớ ra nó vớt vát:
- Hay là đi Hồ Tây?
- Hồ Tây ạ…- Con bé ngơ ngác.
- Ừ, đi thêm một tí nữa là đến Hồ Tây rồi.
- Ừm, thì đi cũng được giờ về nhà cũng nóng.
Nó lại nổ máy đèo con bé ra hồ. May mắn là con xe hnay ngoan, không phải dậm. Không thì chắc cũng đến là xấu hổ. Mà thực ra hôm nay hai đứa mặc quê quê như nhau, chả phải xấu hổ lắm. Cái hôm con bé mặc váy trắng, hai đứa tung tăng đèo nhau đi xem phim, xe chết máy ở ngang chừng dốc cứ thế trôi tuột về mới dở khóc dở cười…
Hồ tây đêm gió thổi ào ào, nó cố gắng đèo con bé chậm nhất có thể, để hai đứa còn ngắm cảnh xa xa phía mặt hồ. Tự dưng nó thấy im lặng là lạ. Đủ nghe tiếng làn gió thổi khẽ qua kẽ tai đẩy ngược mùi hương tóc đằng sau lên phía trước. Nó chủ động phá vỡ sự yên tĩnh
- Sao thế?
- Không sao ạ. Chỗ này đẹp quá nhìn thành phố bên kia như Hàn Quốc ý.
- Thì đây hình như là bến Hàn Quốc mà mày.- Nó nói buột miệng làm con bé chưng hửng ,nhưng sau đó có vẻ biết sự vô duyên của mình, nó đỗ xe lại sát thành hồ. Dựng chân chống lên cười hỳ- Ngồi đây ngắm thành phố cho mát nhé. Tao bấm giờ đưa mày về trước giờ giới nghiêm.
- Vâng…- Tiếng con bé nhẹ như gió thoảng.
Hai đứa đứng một lúc lâu, đúng hơn là con bé vẫn ngồi trên xe còn nó đi loanh quanh hết bên này lại bên kia. Tính nó thê, không quen đứng một chỗ. Mấy đôi trong bóng tối xung quanh cứ đảo mắt ra nhìn chúng nó cảnh giác như thể sợ bị rình ( hai đứa nó đứng chỗ sáng nhiều ánh đèn nhất, có điều dưới tán cây)
- Có gì không vui thế? Hnay tao ngoan mà, có mỗi vụ ở lăng đang xây là tao không biết thôi.- Nó xịu mặt dỗ con bé như trẻ con.
- Không mà- Con bé cười- Hnay phim rất hay, còn Hồ Tây rất mát.Hihi.
- Thế sao mặt mày như bánh bao thiu thế?
Im lặng…
- Anh này…
- Sao?
- Anh có hay ra đây không?
- Thỉnh thoảng, tao bận mà.
- Trước em hay ra đây.
- À tao hiểu rồi.- Đầu óc nó chợt thông minh bất ngờ.
- Cũng hay ngồi thế này và ngắm về phía thành phố…- Mắt con bé long lanh mơ hồ.
- Ừm.
Lại im lặng…
- Thực ra…Chắc có thể mày có nhiều kỉ niệm với ny ở đâu, tao xin lỗi. Tao hơi vô ý. Đang ngày vui mà làm mày buồn.
- Ơ không mà ,hôm nay em vui lắm. – Con bé xua xua tay.
- Mày biết không, đi xem hạ cờ và ngắm Hồ Tây đêm là việc mà tao và ny chưa hề làm cùng nhau baoh. Hồi xưa hai đứa ở xa nhau, hơn nữa tao cũng hay bận buổi tối nên gần như chưa baoh hai đứa cùng đặt chân đến đây.- Nó chùng giọng xuống- Tao hiểu cảm giác của mày, đã có những lúc tao sợ đi đến nơi hai đứa đã từng đến, đã từng đi. Sợ đến phát khóc lên được, chắc mày chẳng tin tao từng khóc, khóc rất nhiều. Hồi ở trong “trường” vớ được mảnh giấy nào tao lại làm thơ, chẳng phải thơ là hay ho gì. Giờ nhớ lại tao chỉ buồn cười. Thơ là thứ của thằng khùng thằng điên.- Nó thì thào lẩm nhẩm
- Anh lang thang dưới ánh nắng mặt trời
Để góp nhặt một cuộc tình vụn vỡ
Mới hôm nào tin yêu còn cứ ngỡ
Giờ mình anh thơ thẩn nhìn em cười
Anh lang thang đi tìm bóng một người
Đau đáu lắm những mảnh rơi kí ức
Biết bao đêm..bao đêm rồi anh thức
Chỉ ngồi khâu kín miệng vết thương lòng
Anh lang thang đi nhặt những đợi mong
Rồi phân phát cho người ta qua lại
Em biết không chỉ tình yêu ngang trái
Em không cho..em giữ lại cho mình
Anh lang thang đi tìm lại cuộc tình
Chua chát lắm thương phận mình cay đắng
Dòng người qua..biết bao người chửi mắng
Anh vẫn đi..đi tìm bóng một người
Thế rồi tao vẫn phải đối mặt, dù muốn hay không. Tao vẫn phải đi qua những con đường đã từng đi, những chỗ đã từng đến. Tao có quyền gì để thay đổi chúng nó đâu, nhưng tao có quyền thay đổi suy nghĩ của mình.
- Em đang cố đây, thế nên hôm nay em mới đồng ý cùng anh đi qua đây chứ.
- Cứ để mọi thứ tự nhiên, đừng cố. Mày giờ đỗ đại học rồi, nhanh lắm rồi chả mấy mà hết 4 năm. Nhưng cuộc đời nó sang trang khác rồi. Quên chuyện cũ đi. Tao nhiều lúc không quên nổi, vì chuyện của tao là do lỗi của tao, còn chuyện của mày, ny mày chả khác gì thằng chó, nên quên nó đi…hmm… hnay tao nói nhiều quá…mà thực ra đi với mày tao lảm nhảm hơi nhiều…. Đi về nhé…- Nó toan cắm chìa khóa vào xe thì con bé nắm tay nó giữ lại
- Khoan anh…- Nó ngập ngừng một chút- Anh đưa em đi hết vòng hồ được không?
- Sẽ về muộn đấy? gần 20km.
- Không sao đâu, đêm ở đây đẹp quá, em không muốn về sớm
Nó khẽ gật đầu đồng ý. Trời về đêm gió bắt đầu lành lạnh. Ven hồ toàn liễu rủ, hiếm hoi lắm mới có một cây hoa, toàn là thứ hoa vô mùi vô vị chỉ có sắc, gió thì cứ vô tình thổi ngược lên đẩy theo mùi hương của một đứa con gái khiến tim nó đập loạn dần. Nó đang chẳng hiểu, nó nghĩ gì, nó làm gì. Con bé kia cũng thế, là gì của nó, là em, là bạn, hay là… Chỉ biết đêm nay trời lành lạnh một chút, cái lạnh của đêm hè vắng vẻ, giá như có bàn tay ai đó ôm lấy hông nó, chắc nó cũng không cong mình từ chối như nó vốn đã làm để tạo khoảng cách giữa hai đứa từ xưa đến giờ.
- Anh này…
- Ơi.
- Mình đang đi đâu thế.
- Không biết…- Nó tự dưng đủ thông mình để hiểu ý của con bé trong câu hỏi ấy.
- Em thấy vui vui anh ạ.
- Ừ, cũng thế.
- Cứ thế này thôi anh nhé, đừng nói gì. Được không anh.
Nó im lăng, cứ để mặc cơn gió kia trả lời thay. Mọi thứ đến tự nhiên cũng tốt. Nó đang không biết mình làm gì, mình làm đúng hay sai nó không nghĩ nhiều đến những khoảng cách, những rào cản vô hình giữa hai đứa nữa. Nó chỉ cảm thấy nhè nhẹ, mấy cái lo sợ vặt vãnh ấy như bị gió cuốn trôi hết đi rồi, hy vọng con bé kia cũng thế
- Chỉ mong mày vui vẻ hồn nhiên như ngày đầu mới gặp, dạo này tao lắm mồm còn mày thì suy nghĩ nhiều quá.
- Em vẫn thế mà, cười này- Nó nhe răng- Thấy chưa,hihi.
- Ngoác cái miệng ra rồi lại hít bụi giờ.- Nó trêu.
10h sáng…Nó vẫn ngủ, dĩ nhiên là thế rồi, hôm qua đi tung tăng hồ Tây chán nó lại về với cái cần câu cơm nhà mình đến 2,3h sáng mới đc ngả lưng. Tiếng chuông điện thoại phá tan giấc ngủ êm đềm. Tin nhắn từ Mèo Lo.Lem
“ anh dậy chưa?”
“Rồi, vừa bị mày gọi dậy”
“anh có dám đến nhà em không?”
“Cái gì thế? Định dẫn tao ra mắt à? Loạn à? Mày có biết hôm tao đưa mày về bố mày quý mến tao thế nào không?”
“ Vớ vẩn, em định làm sinh nhật cho em trai em, chưa biết thế nào, anh rảnh thì giúp em với”
“Bao giờ thế?”
“ Sang tháng ạ”
“Thế mà mày đã phải cuống lên từ bây giờ à?”
“Nhưng mà em phải chuẩn bị mà, mấy lần hứa sẽ làm cho nó rồi”.
“Thôi ở nhà ý, tao qua đón đi đâu đó café cho thông não rồi tính, mệt quá đi, sau gọi gì thì gọi sau 12h trưa nhé”
“ Dạ ^^ anh tốt nhất,hihi”
( còn nữa)