Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trang ChủYêu cầu truyện
14:34 17/05/24
↓↓Xuống cuối↓↓
Người con gái áo trắng trên quán Bar
Lượt xem: 2321

Chap 12-13

Chap 12: Ranh giới
Bớt mơ mộng và trở về với cuộc sống thực tại chút, trừ những lúc trốn làm đi chơi ra. Cuộc sống của nó vẫn gắn liền với quán bar nàyh hơi cả. Phần lớn suy nghĩ lời nói và hành động của nó diễn ra ở nơi đây. Nơi có thứ ánh sáng đủ màu nhập nhoằng như chớp giật, thứ âm thanh cuồng nộ làm chủ được cảm xúc của kẻ khác, những con người với muôn nụ cười bên cốc rượu vàng sóng sánh. Mọi cảm xúc bay theo làn shisha mờ đục. Phải rồi, dù có chấp nhận hay không thì chỗ của nó vẫn là ở đây. Nó có trách nhiệm phải ở đây thì đúng hơn. Cuộc sống vốn đã quy định như vậy. Nó vẫn ngồi đây hàng ngày như vốn nó đã từng ngồi, cầm một cốc chivas vàng chóe để trang trí lấy lệ. Trừ khi có việc gì đặc biệt quá xảy ra, còn không cái góc này thuộc về nó một cách miễn cưỡng. “Mày có muốn cũng không thể thoát được khỏi tao ghế với bàn ạ”- Đôi khi nó cười một mình và tự nhủ. Chỗ này nó có thể hướng ánh mắt đi khắp bar, lúc vô hồn, lúc có hồn tùy thuộc vào cảm xúc. Để cuối ngày nó lại đặt nguyên cái cốc rượu trang trí ấy xuống bàn mà không hề biết mặt cái đứa rót rượu cho mình ngay đối diện mặt mũi ra làm sao. Nó muốn tỉnh táo để đi về, thế thôi. Bới tự nhiên gần đây có một con bé hâm hâm cứ nhất định đòi thức đợi nó về hàng ngày mới chịu đi ngủ…
- Anh ơi, có khách muốn gặp anh.
- Bảo anh đi vắng.- Nó trả lời cụt ngủn rồi cầm ly rượu đưa lên miệng một cách điệu nghệ liếm vành cốc một cái xong lại bỏ xuống. Quý phái vãi cả quý tộc ra.
- Em lạy anh. Anh trốn khách thì làm ơn đừng ngồi chỗ sáng đèn thế này. Lần nào em cũng phải ra bảo khách là anh đang mệt không tiếp được ngại vãi.
- Tao thích thế.- Thôi lượn đi.
- Anh đừng làm khó em anh ơi. Anh Tài ở trên phố cổ. Cái đội mà 9 anh em mở 9 cửa hàng cầm đồ ở Hội Vũ ấy. Một tháng chúng nó chỉ qua đập phá có một lần thôi mà xông xênh lắm. Chị Linh còn phải nể mặt chúng nó. Em thật chả biết nói thế nào nếu anh cứ ngồi lù lù như đống…ở đây mà không ra với chúng nó.
- Mịa. Đợi tí. Mày đi làm việc của mày đi.
Nó nặng nhọc nhấc mông ra khỏi ghế một cách miễn cưỡng, một tay đút túi quần một tay cầm cốc rượu chầm chậm bước về phía bàn vip. Tưởng ai chứ đội phố cổ thì cũng không nên miễn cưỡng quá.
- Hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này? – Nó cầm ly rượu cụng ly với bọn Tài.
- Đm, từ hồi đi tù ra béo trắng phong độ nhở. Tao cứ tưởng mày còn làm trông xe nên tìm mãi nhờ đánh hộ cái xe vào bãi mà đ’ thấy.- Thằng Tài cợt nhả.
- Mới lên chức, quên khao anh em.- Nó cười. Thằng này hình như xộ khám chung đợt với nó vì đòi nợ quá tay nghe đâu ra trước nó nửa năm.
- Mà nhà mày nhiều tiền, sao để cái bar nhếch nhác vãi. Chó nó thèm vào. Bọn tao nể chị Linh lắm đấy nên tháng nào cũng qua đây đôi lần. Nhưng mà cứ lụp xụp giống cái chuồng gà thế này là tao té đấy. Hay là nhà mày đinh buông cần?
- Sao? Tao không hiểu?
- Nghe bảo chị mày dạo này chăn được con hàng ngon lắm. Sếp bự. đinh làm ăn lớn phải không? Hay toan dùng l… đồi quyền lực.- Thằng Tài văng tục.
- Mày sủa cái gì thế?Chuyện bà ấy tao sao biết được. Tao chả quản, mày quản được việc các ông anh mày chơi gái không?- Nó cũng hơi nóng gáy vì tự dưng có thằng xoi mói vào chuyện nhà nó. Nhất lại là chuyện mà nó không thích.
- À thế thôi, thế mày với con hàng giờ sao rồi? Ngọt nước không?
- Hàng nào?- Nó bắt đầu cảm thấy móng nóng chạy rần rần lên mặt đỏ ran.
- Con cấp ba nào mà hồi xưa vác xác lên đây ý. Nghe đồn con cháu ông to nào trong ban nội chính hay bộ ngoại giao phải không mày? Nhà mày định đặt chân vào giới quý tộc à?- Thằng Tài cười, xong rồi cúi xuống gườm gườm- Hay nhà mày định gây lại từ đầu?
- Gây lại gì mày? Tao giờ an phận thôi.
- Ông già mày với ông già tao ý…Cụng ly phát ôn về thời đói khổ- Thằng Tài nhấc ly- Ông già mày mà không bị bọn Cảng Hà Nội xử, thì ông già tao đ’baoh ngóc được đầu dậy. Ây dà, thôi âu cũng là cái số giờ nhà tao nếu nói về tín dụng thì ruồi muỗi hết. Chú sau này có vỡ nợ. Bảo anh tiếng. Anh hứa không lấy đắt chú đâu.
Nó lần này thì sôi máu thật, có 4 điều đại kị hôm nay thì thằng chó này nhắc đến cả bốn : Chị gái nó, Dương, bố nó và sự sa cơ của gia đình nó. Máu nóng bắt đầu chảy dần dần từ tim lên đầu và xuống tay chân. Thằng ranh này ắt hẳn đến đây ngoài việc uống rượu ra cũng còn muốn gặm nhấm cái niềm vui cười vào mặt nhà nó nữa. Mảnh đất tín dụng đen mà nhà nó vừa nhấc chân ra thật sự rất thơm và màu mỡ. Hà Nội vốn không náo loạn và phức tạp như Hải Phòng và Quảng Ninh tranh giành địa bàn bằng máu, cũng không có những cái tên thật sự nổi trội để có thể ngồi cùng với nhau kẻ vẽ và chia chác một địa bàn như “ở trỏng”. Tuy nhiên nhắc đến HN thì nhắc đến mỗi công việc kinh doanh đặc thù lại có một gia đình nổi trội hơn hẳn. Nếu ở SG có tay chân, ở HP có huynh đệ, anh em thì ở HN có “đàn em”. Không thu phục được “đàn” em thì đừng nghĩ đến ngóc đầu lên ở đất này. Tiếc là nó còn quá ít tuổi và uy tín để có nhiều đàn em, chưa đủ già cái đầu để đòi làm anh được thiên hạ. Nên đành cay đắng ngâm mồm buông hết những miếng mồi thơm ngon nhất. Sới bạc, tín dụng, quán hát… cứ lần lượt tuột khỏi tay nhà nó dần dần. Còn ma túy và mại dâm lại là đặc sản của hai đầu HN mà nhà nó không dám- cũng ko muốn động tay vào. Đấy là suy nghĩ mông lung của nó như vậy, chứ giờ sức nó cũng chả mong mở rộng hay ngẩng mặt làm gì, nó đúng chỉ là một đứa an phận mà thôi. Nhếch mép cười nhẹ một cái nó nốc cạn ly rượu rồi dốc ngược trên mặt bàn thể hiện thiện chí ruồi
- Thôi xin phép anh em. Mình bận tí.- Nó gườm gườm nhìn thằng Tài- Cứ ngồi đây mà thưởng thức đi.
- Ờ, đi nhớ. Gặp sau- Thằng não lợn này có vẻ không hiểu câu mỉa mai của nó cho lắm.
Nó bước ra hành lang toan rít một điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra là mình lại không biết hút. Cái lần gần nhất nó đua đòi dùng cỏ nếu không nhầm thì là hít chứ không phải hút. Cầm cả bó cỏ đốt xong ngửi hơi như chó ngửi C*t vậy. Đang ngồi mông lung nghĩ thì Hãn- thằng đệ ruột qua vỗ vãi nó một cái
- Sao thế anh? Lại đau đầu à?
- Không, mệt chút. Mấy hôm nay chúng mày nhàn nhỉ?
- Nhàn thì ít tiền anh ơi.- Thằng ku cười- anh đừng để ý thằng Tài, mẹ kiếp nhà đi lên từ thằng buôn lốp xe đạp chợ giời danh giá đ’ gì, chẳng qua gặp thời thôi.
- Còn bố tao thì là một lão buôn lậu đô la ở Móng Cái- Nó phì cười.
- Đùa anh, Đô la nghe oai hơn lốp xe chứ? – Thằng ranh cười ha hả- Thôi anh ạ, mình dân làm ăn, chấp gì loại nó. Anh cứ ngồi đấy mà tự kỉ đi. Em vào với mấy em xinh tươi đây.
- Biến mẹ mày đi cho khuất mắt- Nó cười, có mấy thằng ranh con này ở đây cũng vui hẳn dù rằng nếu muốn dùng chúng nó vào việc gì thì cũng khó ngoài mấy chân lon ton ra.
Nửa đêm gần sáng nó thấy chị đạp cửa phòng lôi nó dậy mặt hầm hầm
- Xuống lấy xe đi, thằng tài bị thằng Hãn xiên nhập viện rồi.
- Đm nó, cái gì thế?
Nó bật ngay dậy mắt mở trừng trừng mồ hôi chảy ròng ròng hai trên trán, vội vàng mặc tạm bộ quần áo ở nhà rồi với cái chìa khóa xe trong tủ. Nhưng chị đẩy vai nó nói khẽ
- To chuyện lắm mặc quần áo tủ tế vào gọi thêm mấy đứa nữa, để tao ra bãi lấy xe. 
Nghe cái cách nói chuyện của chị nó đoán vụ việc xảy ra ở tầm nghiêm trọng. Suốt cả dọc đường cầm vô lăng ruột nó cứ nóng như lửa đốt. Còn chị nó tuy bĩnh tĩnh nhưng cái điệu cầm điện thoại run run bấm lung tung nó đoán chị nó cũng đang sốt ruột vô cùng. Ko biết là vì lo cho đàn em hay vì lo tới chuyện đụng phải thiếu gia phố cổ. Ngoảnh lại đằng sau một con inova đầy ú ụ người cũng không khiến nó yên tâm hơn được chút nào.

- Tài bị sao đây anh?- Chị nó ngó qua nhìn cái đống thịt băng bó kín mít trên giường bệnh rồi quay sang hỏi ông Quang anh ruột thằng Tài.
- Cái này anh chưa rõ, lúc nó được mang vào đây thì đã như thế này rồi. Nhưng bọn ong ve bảo là thấy thằng đệ nhà em với con bồ nó ở đấy. Anh muốn gặp em để làm rõ chuyện này trước khi để chuyện lớn xảy ra. Hai nhà mình trước đến nay không ai chạm vào bát cơm nhà ai hết.
- Là thằng nào anh?- Nó biết thừa nhưng vẫn giả bộ hỏi.
Ông Quang quay lại thằng đằng sao thì thầm to nhỏ gì với nó rồi quay sang nói
- Thằng Hãn với con Nhung, hai đứa đều ở bar của em. Anh không nhầm thì đêm qua thằng Tài lên đấy một mình rồi đi với con Nhung.
- Nhà anh trước giờ vẫn chiếu cố đến chỗ bọn em, chẳng có lí do gì mà nhà em lại muốn gây chuyện với nhà anh hết. Giờ đợi thằng Tài tỉnh lại. Hai anh em mình sẽ nói chuyện này sau được không? Nếu thực sự chuyện này là của riêng mấy đứa trẻ con thì để chúng nó tự giải quyết với nhau. Làm thế nào thì thằng Tài tự xử. Em hứa không can. Em nghĩ anh em mình đừng đẩy nó lên mức cao hơn. Em hy vọng anh em mình vẫn có thể là bạn.- Chị giơ tay ra muốn bắt tay lão Quang tỏ thiện ý.
- Bạn thế đ’nào? Chị có nhìn mặt thằng Tài không? Chị có biết nó bị đâm bao nhiêu nhát không? Nợ máu phải trả bằng máu. Không bọn em không dám nhìn mặt ai ở đất này nữa- Một thằng ở phía sau ông Quang mắt đỏ gằn toàn tia máu.
- Em có ở đấy không?- Chị Linh vẫn bình tĩnh, ở cái khoản này thì bà ấy hơn hẳn nó, khi nó vác xác đến đây là đã xác định phải có đổ máu rồi. Nhưng có vẻ như bà ấy vẫn làm chủ được tình hình để chuyện đó chưa xảy ra.- Em định dọa chị sao? Nhà chị tuy đúng là so với nhà em không dám bì kịp nhưng nếu nuốt được nhà chị thì cũng phải trả giá đấy nếu em thích thì lúc nào chị cũng tiếp. Lành lặn không muốn muốn sứt đầu mẻ trán sao? Mà từ khi nào ở đây lũ ong ve được quyền lên tiếng thế? Lúc bằng tuổi em chị đã biết cầm dao giết người rồi đấy em ạ. Đừng thử nắn gân chị. Nhé.
- Thôi im đi.- Ông Quang quay lại quát và nắm lấy tay chị Linh lắc lắc- Rồi, anh với em thống nhất thế nhé. Sẽ nhắc lại chuyện này sớm nhất có thể.
- Đây là 30tr- Chị Linh rút bọc tiền đặt vào tay ông ấy- Em đoán là anh sẽ từ chối, nhưng nó thể hiện sự thiện chí và trách nhiệm của nhà em với thằng Tài. Em lúc nào cũng mong muốn là mọi chuyện có thể giải quyết theo cách làm vừa lòng và có lợi cho hai nhà nhất.
- Ok, em đã nói thế thì coi như anh cầm không lại bảo khách sáo.
- Vâng, anh em mình nên thế cho dễ nói chuyện.- Chị bắt tay ông Quang lần nưa.

Chị em nó lại lật đật kéo nhau qua nhà thằng Hãn. Chị bảo thằng đấy đang bất tỉnh nhân sự khiến cho nó cũng không khỏi lo lắng. Đám inova đi đằng sau được giải tán hết, thực ra lúc chị và nó đi dọc qua hành lang, lố nhố những người. Nó cũng đã hiểu rằng thêm 3 con inova chở người như thế nữa thì chúng nó vẫn nắm phần thua nếu có chuyện gì xảy ra. Thằng Hãn quả này gây ra một phát quá lớn, nó sẽ không biết nhà mình phải gánh chuyện này như thế nào.

- Sao rồi em?- Chị nắm chặt tay thằng Hãn nó cũng bấu lấy tay chị ngớp ngớp vài hơi, thi thoảng bọt mép của nó vẫn ứa ra, chị lại nhẹ nhàng lấy khăn thấm cho nó.
- Không…sao….chị….em… lên cơn động kinh tí ý mà…hết rồi….Hờ hờ….chị xem…em chị nguyên lành có sao đâu?- Thằng bé vẫn bấu chặt lấy cổ tay chị toan ngồi dậy.
- Nằm im đấy, nó quát. Mày làm cái gì thế hả Hãn? Mày có biết hôm nay tí nữa chị em tao bị xin tí huyết vì mày không?- Nó trợn mắt lên quát ầm nhà khiến hai bố mẹ thằng HÃn và con em phải co rúm người lại.- Nhỡ hôm nay mày xảy ra chuyện gì thì tao dám nhìn mặt anh em nữa không?
- Em im đi Kiên.- Chị nó mắt đỏ ngầu quay sang rít từng lời qua kẽ răng.
Thằng Hãn lại lên cơn co giật nhẹ, chị lấy tay vuốt vuốt ngực nó đồng thời tay kia nắm chặt tay nó hơn, nước mắt cứ thế lã chã rơi
- Em không sao là chị yên tâm rồi, nếu không chị chẳng có mặt mũi nào mà gặp hai bác. Nghỉ đi, cứ nghỉ đi mọi chuyện chị sẽ lo ổn thỏa.
- Em không sao chị ạ…Lúc ấy em phấn khích quá thái dương cứ giật đùng đùng rồi tự dưng bọt mép cứ sùi ra…thế là lên cơn. Mẹ bọn nhát chết, chúng nó có dám động vào em đâu. Thằng kia máu chảy nhiều quá, em xiên nó mấy phát bằng vỏ chai ken chị ạ. Kỉ thêm nó một vết trên mặt dài cả gang tay… Con mẹ nó, dám khinh nhà mình, dám khinh chị khinh bác. Em không để yên. Chị đừng lo em có “bằng điên” lâu rồi. chả ai dám động đến em đâu.
- Thôi thôi, đừng nói nữa. Thế là đủ rồi, còn mọi chuyện do đâu chị sẽ tính sau. Em lại đổ bệnh giờ. Cứ nghỉ ngơi đi đã. Bọn chị lo cho em quá nên mới qua, chứ có phải trách móc gì em đâu.Các em đều là em của chị cả- Chị sụt sùi.
- Chị đừng lo, thằng Tài có chết cũng ko dám há mồm ra đòi mạng em….Hờ hờ- Thằng Hãn nói câu được câu chăng ngắt quãng.- Em bảo con Nhung dụ thằng chó ấy đi nhà nghỉ rồi giở bài đánh ghen… Bài cũ rích chị ạ. Thằng nào chả ham hố…Con kia lột trần được thằng ấy ra rồi hai đứa đang thể dục đưa đẩy, em giả vờ lao vào chụp mấy kiểu ảnh, rồi xiên nó mấy phát. Thằng bé lúc ấy thì rối rít xin tha…lúc ấy có thấy mẹ thiếu gia thiếu thịt gì nữa đâu, quỳ mọp như chó….Lúc mấy thằng kia chạy sang con chó ấy chỉ còn nằm giãy ở vũng máu. Đội em đông hơn cũng đ’ đứa nào dám làm gì, em lại sùi mẹ nó ngay ở đấy. Mất mặt quá.
- Con Nhung đâu?- Chị hỏi.
- Con đấy nó xin về quê chục hôm nay rồi, anh Kiên biết đấy. Nó tít Thanh Hóa cơ. Em xong việc bảo người đưa nó đi bắt chuyền tàu đêm rồi. mẹ nó, vẫn run chị ạ. Biết là cùng lắm là chết mà giờ vẫn run run. Thi thoảng cứ giật đùng đùng.
- Em nghe này, thôi không nói nữa- Chị khóc thảm thiết hẳn, nước mắt rơi lã chã và cứ nghẹn hết cả lại- Nghỉ đi, chị lấy mạng ra đảm bảo là sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
- Chị…Quay lại nhà nghỉ đi, thằng chủ là bạn em. Phòng ấy đặt camera. Chị yên tâm là nó không chim lợn bên công an đâu. Trong ấy là toàn bộ clip. Con Nhung mới có 14 tuổi thôi. Đấy là bùa…là bùa của em….
- Rồi rồi…Em yên tâm giờ nghỉ đi, còn lại cứ để chị. Có tin chị không?
- Tin…Tin chị…- Thằng bé nhếch môi cười dù mắt vẫn trợn trừng trừng. – Mẹ quấn con điếu cỏ mẹ ơi, ngủ cho ngon. Con choáng quá.
Bà mẹ lật đật chạy lại cái tủ gỗ mở cái hộp bánh quy bằng sắt tây đã cũ rỉn ra. Thoăn thoát bện một điếu cỏ bằng ngón cái một cách nhanh chóng và điệu nghệ như thể công việc ấy đã quá quen thuộc rồi. Thằng Hãn nằm trên giường hít một hơi thật sâu, ánh thuốc đỏ lừ và sáng rực mắt nó lim dim lại rồi nhắm nghiền. Hơi thở nó chậm lại không còn gấp gáp
- Chị thông cảm, nhà nghèo làm quái gì có thuốc. Mẹ em trước cũng làm theo đơn, nhưng cái này vừa rẻ vừa phê. Nhà em trồng cả mấy chục thùng trên mái ý. Tối giờ hai bi rồi đấy mới đỡ chị ạ. Cũng chả nghiện được. mà nghiện cũng không sao.
- Ừ…Em nghỉ đi. Chị nhắc lại mọi chuyện để chị lo. Em cứ ở nhà đừng đi đâu trước khi chị cho phép. Chuyện lần này đừng bao giờ lặp lại nữa. Em muốn chị không nhìn được mặt hai bác nữa à? Danh dự chị cũng cần nhưng các em chị còn cần hơn.
- Chị….- Thằng Hãn nắm tay chị Linh rồi lại khóc tu tu.

Trời bắt đầu sáng, ngồi trong xe nó đã thấy lác đác bầy chim sẻ cô đơn trên đường về tổ. Nó một tay lái xe một tay chống cằm và suy nghĩ lan man về cái sự đời. Chị thấy nó không tập trung lái xe thì khẽ gắt. Nó chỉ cười, đường vắng có ai đâu mà đâm.
- Chị đã định thế nào chưa?
- Đợi thằng Tài tỉnh xem động tĩnh thế nào đã. Mà tao có là bùa của thằng Hãn rồi. Cái này dớp phết đấy. 
- Nó tỉnh thật tưởng điên mà nghĩ được ra cả trò đấy.
- Quên mẹ mày đi, ai dạy nó mày biết không? Ai cho con Nhung vào làm PG mày biết không?
- Dạ vâng.- Nó bùi ngùi- Thằng Hãn, giá mà đầu óc nó bình thường thì để cho nó làm cái phần tín dụng của nhà mình. Bố mẹ nó cũng già rồi mà nó lại là con môt.
- Mày mới là đứa điên- Chị bật cười- Tỉnh táo còn chả muốn giao nữa là nửa điên nửa tỉnh.
- Thế sao chị nói…- Nó ngạc nhiên nhớ đến cái bộ mặt của chị, cái nắm tay và những giọt nước mắt lúc bà ấy ở nhà thằng Hãn.
- Mày nên phân biệt được giữa tình thương và chuyện làm ăn. Không ai muốn đi nuôi một đứa mà sau này nó lại đớp vào bát cơm của mình. Thằng Hãn- nó có tiền sử động kinh, hồ sơ bệnh án qua ít nhất ba trại. Đấy là lý do duy nhất tao giữ thằng đần độn ấy ở bên mày. Nó cực dễ kích động, là một con chó dại đúng nghĩa lúc nào cũng sẵn sàng đổ máu vì chủ. Hãy cứ nuôi nó đi, nó ngoan ngoãn thì nó sẽ mãi là con chó trung thành với mày, còn mày ban phát cho nó quá nhiều ân huệ, nó có thể sinh hư và cắn mày để đòi thêm nếu nó thích.
- Chị làm em bất ngờ đấy.- Nó tập trung quay lại việc lái xe, tự dưng cảm thấy lành lạnh và nghĩ khác về chị.
- Sao?
- Chị ngày càng giống mẹ.
- Tao không biết mày đang nghĩ gì. Nhưng tao phân biệt được giữa con chó giữ nhà tao nuôi và thằng em ruột thịt. Đừng khinh khỉnh tao kiểu ấy. Tao đi guốc 20 phân trong bụng mày. Còn mẹ… Đấy là mục tiêu mà tao hướng đến. Tao phải như…thậm chí là giỏi hơn mẹ bằng mọi giá.
- Thế nên cả Hà Nội đang đồn ầm lên chị em mình đang muốn từ cóc nhái nhảy lên làm người.- Nó hậm hực.
- Chuyện của Cường, là chuyện riêng của chị. Em tốt nhất ít quan tâm thôi.
Nó im lặng lầm lũi lái xe. Được thôi, nếu chị muốn em không quan tâm, em sẽ như thế. Khoảng 20p sau nó cũng về đến nhà bay người lên giường và nằm im như chết.
- Dậy đi, mày.- Chị vỗ vỗ vai nó- Ngủ đủ rồi.
- Mấy giờ?- nó lơ mơ, mắt vẫn nhắm nghiền- Chị không đi làm à?
- Không, hôm nay mệt- Bà ấy ngậm tăm cái ống hút và hút sùn sụt.
- Cái gì đấy? cúa em đâu?
- Đánh răng đi, trên bàn kia kìa. Chỉ ăn là nhanh.
Nó ngước lên bàn thấy một đĩa bánh mỳ nướng kèm trứng ốp la thêm một cốc café đánh trứng bốc khói nghi ngút. Nó tiện tay cầm cái bánh mỳ bỏ tọt và mồm và nhấp một ngụm café. Bà chị nó nhìn thấy tru tréo
- Thằng bẩn tưởi, thằng mồm thối. Mày đánh răng ra thì tao ăn mất của mày à?
- Biết được chị. Ăn nhanh cho nóng rồi đánh sau. Để lâu c*t trâu hóa bùn.
- Bướng vãi.- chị nhìn nó cười chẳng nói gì thêm.
- Chị với ông Cường thế nào rồi?- Nó nhai nhồm nhoàm cái bánh mỳ và ngước mắt lênh hòi chị.
- Sắp cưới- Bà ấy trả lời mà mặt lạnh tanh không tí cảm xúc.
- Chị đùa em?
- Thề độc.
- Chị điên à? Không phải trò đùa đâu, chưa được 3 tháng, chị nghĩ kĩ chưa đấy?
- Nghĩ rất kĩ rồi, nghĩ lâu lắm rồi em ạ.- Lần này thì mặt chị nó thoáng có chút buồn.
- Chị yêu lão ấy không? Hay vì một cái gì khác?- Nó buông cái bánh mỳ xuống đĩa và vứt tạch tất cả xuống mặt bàn ngồi bó gối nhìn chị.
Chị nó bước lại cửa sổ vén tấm mành ranh, nắng xối xả chạy vào phòng. Bà ấy nhìn ra ngoài đường một cách vô hồn khẽ thở dài
- Nhiều đứa nghĩ là tao lợi dụng nó. Ừ, thì có lợi dụng. Tại sao lại không chứ? Nó là một sự trao đổi sòng phẳng kể cả trong tình yêu. Mày còn nhớ không? Tao nhớ hết tất cả mọi chuyện. Từ khi bố kéo người về gây dựng cơ nghiệp ở con đường này. Rồi cứ thế lớn lên, mạnh lên. Tao không thể là một đứa con trai để có thể thay thế bố khiến cho cái gia đình này lụi bại…
- Chị nói linh tinh cái gì thế? Nếu có thì đó là lỗi của em.
- Không, chẳng phải của mày. Mày còn quá ít tuổi để nuối tiếc quá khứ. Để biết được mọi chuyện diễn ra trong cái nhà này, chứ đừng nói ở trong cái đất này. 
- Em đ’cần cái đó. Chị xem nhà mặt đường, có nhà hàng, có oto, có quán bar có đàn em. Em bằng lòng với tất cả.
- Thế nên mày mới như thế.Chị thì không. Mày biết không. Nếu còn bố tối qua tao đã phang thêm một chai nữa vào mặt tất cả lũ chó ở đấy. Nếu còn bố, mình sẽ chẳng phải thức khuya dậy sớm đi hầu thiên hạ…
- Chị im đi.Bố chết lâu rồi….- Nó nghẹn lên tưng tức ở cổ họng mà nước mắt không thể trào ra được.
- Nhưng chốt lại thì, câu mày hỏi. tao có yêu Cường không. Tao nói là có. Dù đấy là một tình yêu có chút toan tính thì tao vẫn yêu anh ấy. Nhưng tao yêu mày, yêu mẹ yêu cái gia đình này hơn hết cả. Vì thế đừng baoh nhìn tao bằng ảnh mắt đêm qua. Thằng ngu…- Chị lau nhanh giọt nước mắt rồi bước vội ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại nó một mình, nó muốn khóc. Nó cứ nghĩ chị nó chấp nhận cuộc sống bình yên này, không tranh đấu, không toan tính, không đâm chém. Không có những cuộc gọi nửa đêm bất thường, không có những chuyến thăm bệnh viện, khôgn dao, không máu, không nước mắt. .. Nó hèn ư? Nó an phận ư? Tự nó cũng chưa trả lời được. Nó chỉ đang đứng giữa ranh giới giữa hai bến bờ gì đó. Một bên có người con gái vẫn đợi nó yên bình đi về ngủ mỗi đêm một bên là gánh nặng của thằng con trai duy nhất trong gia đình… Muốn khóc…nhưng không thành nước mắt.
Một chap ko muốn đọc lại cho nên chắc nhiều lỗi. M ko muốn sửa mệt lắm đi ngủ đây. Anh em ngon kèo


Chap 13: Đám cưới
Dù nó cứ phải thon thót giật mình và lo lắng thì mọi chuyện vẫn cứ yên bình xảy ra. Sau 1 tuần thằng Hãn đi làm trở lại. Nó cũng tìm cách liên lạc với con Nhung, con bé vẫn ổn và đang đi học nghề. Đất nhà con Nhung là đất làng, thanh niên còn hung hơn cả sói dữ. Bọn thằng Tài cũng im ỉm lặn mất. Mấy ngày đầu nó vẫn còn cẩn thận cho người bám theo thằng Hãn về nhà, sau thấy lặng quá nên nhờn lại thôi. Mấy cái thằng có sổ điên bằng dở là sướng nhất. Ai cũng ngại ra tay, nhỡ chẳng may nó tèo thì bỏ bu, mà nó bật thì lại nhẹ tội vô cùng. Không biết bàn tay của chị hay ông Cường đã đứng ra dàn xếp ổn thỏa hoàn toàn cái vụ này. CHị nó thì chưa đủ tầm để nói chuyện với gia đình thằng Tài, còn ông Cường thì không đúng ngạch cho lắm. Nhưng chỉ biết chị nói cứ yên tâm thì nó tin là như vậy, cũng chẳng lo lắng nhiều vì dù sao chuyện này không nhúng tay nó vào. Còn nếu đen bị trả thù nhầm thì đành chịu. Chỉ có điều duy nhất nó thắc mắc là ai có thể nhúng tay vào việc này khiến mọi thứ êm xuôi bất thường như vậy…
Đêm hôm khuya khoắt như thường lệ nó lại lết cái tấm thân nặng nhọc từng bước từng bước một lên cầu thang để về phòng. Hồi xưa nó chọn cái phòng trên tầng cao nhất vì thích cái ban công, sáng dậy sớm bước ra đấy hít không khí một chút hoặc tối buồn buồn cầm cốc nước ra ngồi vắt vẻo lên lan can ngắm phố phường. NHưng giờ công việc đi sớm về muộn, sáng ngủ chổng mông lên đến tận trưa mới dậy có lẽ nó xin chuyển cái phòng ngủ xuống tầng hai cho đỡ phải leo trèo. Đang hì hục với cái suy nghĩ cá nhân như thế, nó chợt nghe tiếng khe khẽ ở phòng chị. Tò mò nó áp sát tai vào. Giờ này chắc bà ấy chỉ có thể nói chuyện với hai người mẹ hoặc ông kia mà thôi. Tiếng chị nó cứ đều đều sau cánh cửa
- Con biết, con làm thế là sai. Nhưng con không còn sự lựa chọn nào khác. Mẹ có giận con không? Con biết con sai rồi. Con có làm nhục cái nhà này không mẹ.
Con chị dở hơi lại gọi điện rên rỉ với mẹ. Nó nghe mà chạnh lòng mấy chuyện thế này nó không muốn nghe thêm. Toan rảo bước đi tiếp thì tiếng một người nhẹ nhàng vang lên khiến nó giật mình đứng sững người
- Thôi con ơi, con dại thì cái mang. Giờ có nói cũng muộn rồi. mẹ chỉ biết đứng gánh vác bên con thôi. Con lớn rồi từng hành động từng suy nghĩ mẹ không cản được nữa.
Chị khóc ngày một to hơn nó nhìn trộm qua khe cửa thấy chị đang gục khóc trong lòng mẹ hệt như ngày còn bé. Có chuyện gì? Có chuyện gì mà nó không được biết. Bất ngờ nó mở vội cửa ra nhìn mẹ lạnh lùng
- Mẹ.
Xong nó nắm tay chị lôi xềnh xệch lên tầng, đóng sầm cửa lại rồi mở vội cửa ra phía ngoài ban công. Nó nhìn mặt chị, hai mắt đỏ hoe và mọng nước, trên má vẫn còn những vệt mờ mờ. Chị nó đây sao? Chị nó dám khóc nhiều thế này sao. Nó nắm mạnh lấy hai vai chị lắc lắc
- Có chuyện gì? Có chuyện gì thế chị.
- Không có gì đâu. Em đi ngủ đi.- Chị quệt ngang mấy giọt nước mắt trên mi và nhìn nó.
- Cái gì ,chị tưởng em bị ngu à? Em có mù có điếc đâu. Chị có gì muốn giấu em? Em không phải em chị à
- Chả có gì đâu, chị sắp lấy chồng thế thôi.- Mặt chị lại lạnh tay mấy giọt nước mắt đã ráo hoảnh.
- Chị nhìn lại chị xem, có ai nói đến chuyện lấy chồng mà mang bộ mặt đưa đám như chị không?- Nó uất nghẹn lên đến cổ.
- Thề, chị nói thật. Mẹ lên rồi. Mai ngày kia sẽ sang nói chuyện với người ta. Chắc chậm nhất hai tháng nữa chị cưới.
- Chị nói dối em điều gì phải không? Sao nhanh thế? Sao chị phải cưới? Sao cái mặt chị như thế kia? Chị không cam lòng cái gì à?- Nó nói như muốn gào lên nhưng từng câu từng chữ bị chặn lại ở cổ họng.
- Chị nói thật. Em đừng quan tâm đến việc ấy nữa. Chị sẽ vẫn ở nhà, vẫn lo điều hành mọi công việc. Chị không bỏ em đâu. Ngoan nào. Lớn rồi. lại chực khóc phải không?- Chị đưa tay lên xoa đầu nó như một đứa trẻ.
- Chị…- Nó tự dưng cảm thấy có một cái gì rờn rợn chạy dọc đốt xương sống. Cảm giác rùng mình như linh cảm có chuyện gì chẳng lành. Chị nó quay bước đi ra phía ngoài. Nó giữ lấy tay chị quỳ sụp xuống mà nói- Chị, em van xin chị. Em có lỗi, là do em…là do em nhu nhược… do em nghiện ngập…phá phách…Em không thế nữa..Em sẽ cố gắng để chị ngẩng đầu lên với mọi người, em sẽ cố gắng gây dựng lại việc làm ăn… chị bảo gì em nghe lấy…chị đừng có thế này được không…không cần phải đánh đổi thế…em xin chị đấy….Em đã thay đổi rồi mà…Em khác rồi mà…
Chị cúi gập người xuống ôm lấy nó.Chắc hẳn lúc đấy chị nghĩ nó đang say. Điều lạ là chị không khóc nữa. Chỉ có nó. Nó đang khóc. Cái điệu khóc của một thằng đàn ông khác một đứa trẻ. Giọt nước mắt rơi vì gia đình nó khác giọt nước mắt rơi vì những thứ tầm thường khác. Dù nó biết chị nó có tham vọng. nó biết chị nó sẽ làm một điều gì tương tự như thế kể từ cái hôm mà chị nói chuyện với nó. Nhưng điều ấy xả ra quá nhanh và gấp gáp khiến nó choáng váng. Chị dùng cả hai tay nâng đầu nó lên và nói
- Kiên nghe này, chị có em bé rồi. 
- Thì sao chứ. Chị có thể phá đi. Mới có mấy tháng chưa thể hình thành con người được.
- Chị không muốn phá. Đấy là giết người, giết con mình em hiểu không? Chị sẽ lấy chồng, dù thế nào con chị cũng không thể không có bố. Em muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng chị yêu anh ấy, chị muốn lấy anh ấy. Em hiểu không?
- Nếu thật sự như thế thì sao chị lại như thế kia? Chị nhìn xem chị có giống một người đang hạnh phúc, đang muốn lấy chồng không? Chị không muốn phá cũng được gia đình mình thiếu tiền nuôi một đứa trẻ con à? Em sẽ nuôi nó. Em sẽ không để nó thiếu thốn cái gì. Không phải đi van lạy ng khác vì một đứa bé.
- Không phải là chuyện tiền nong, rồi chị sẽ nhìn mọi người thế nào nếu con chị không có bố? Có một số chuyện trục trặc không được như ý muốn và mẹ phải lên. Nhưng rồi chị sẽ giải quyết tất cả ổn thỏa. Em cứ yên tâm. Hạnh phúc của chị là gia đình mình.
- Chị điên à? Em không cần những thứ ấy. Em bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Em phải nói với chị bao nhiêu lần nữa chị mới hiểu.
- Em không hiểu à? Chị không bằng lòng. Chị cũng chẳng trách gì em. Chị chỉ trách mình sinh ra không phải là con trai để có thể cáng đáng mọi việc thế thôi- Chị nghiêm nét mặt.-Chẳng ai có thể ép chị làm gì cả, kể cả mẹ chỉ vì chị muốn thế. Chị sẽ vẫn ở nhà, ngoài việc có một đám cưới ra cuộc sống chị gần như chẳng thay đổi nhiều lắm. Anh ấy sẽ vẫn đi nước ngoài học tiếp. Em sẽ không phải va chạm với anh ấy nhiều đâu. 
Nó trừng trừng nhìn chị một lúc lâu, nó không hẳn là muốn nhìn chị bằng ánh mắt ấy nhưng chỉ có kiểu nhìn ấy mới ngăn được cho nước mắt không ra thêm nữa. Chị bất giác đứa tay lên lau nước mắt cho nó và dịu giọng
- Em có nhớ ngày em mới về, cũng trên ban công này chị và em đã từng nói gì không?
- Em không.
- Chị đã từng nói đàn bà sinh ra chỉ là để phụ thuộc và dựa dẫm vào đàn ông, là món quà cho đàn ông mà thôi.
- Em có nhớ.
- Lúc ấy chị có nói chị cũng không ngoại lệ.
- Vì thế nên chị mới thế này à? Chị hy sinh hạnh phúc của chị chỉ để kiếm lấy một chỗ dựa cho gia đình à?
- Chị chẳng hy sinh gì cả, nếu có nó cũng là một cuộc trao đổi công bằng. Rồi sau này em sẽ biết. Khi em đi lên. Em cần rất nhiều thứ để chống lưng cho em, em cần rất nhiều quan hệ. Có những thứ em không thể mua bằng tiền, có những quan hệ không phải muốn là có.
- Em không cần.- nó gằn giọng.
- Chị cần.- Lúc này nó nhìn sâu vào mắt chị, ánh mắt quyết tâm và khô khốc.-Không nhắc lại chuyện này nữa nhé.
- Chị đã tính đến việc này từ rất lâu rồi phải không?
- Ừ, cứ cho là thế đi.
- Gia đình lão Cường và lão ấy chấp nhận sao?
- Hiện tại chị chưa biết, có một chút vấn đề, anh Cường không muốn. Nhưng chị nghĩ mẹ có thể giải quyết được. Hai bác bên bên ấy cũng là người tốt. Chị mệt, chị đi nghỉ đây. Chuyện này chấm dứt ở đây nhé, chị quyết rồi.
Nó thả mình bịch một cái xuống giường như một cái bị bông nặng chịch rồi rút điện thoại ra xem giờ. Đã gần ba giờ sáng gần 50 cuộc gọi nhỡ. Nó hốt hoảng bốc máy gọi lại. Nó mải ngồi tâm sự với chị mà quên béng mất Dương
- Anh à?- Dương nhấc vội máy giọng có gì đó thảng thốt- Sao hôm nay anh về muộn thế?
- Anh có chút chuyện với chị Linh, về lâu rồi mà.Anh xin lỗi không để ý điện thoại.
- Em cứ lo anh có chuyện gì. Lần sau anh về thì nhắn tin báo em nhé.
- Ừ, anh xin lỗi. Tại anh. Anh xin lỗi nhé.
- Chị Linh có chuyện gì thế hả anh? Chị ấy bị sao à?
- Không, chị ấy sắp lấy chồng thế thôi.
- Ôi em tưởng gì.- Dương cười- Hóa ra là thế, em tưởng có chuyện gì. Chắc cả nhà đang bàn tính lo đám cưới chứ gì.
- Không đâu, chuyện người lớn. Em chẳng hiểu đâu. Anh mệt mỏi quá. Anh đi ngủ chút đây.
- Vâng, anh ngủ đi.- Con bé im lặng một lúc rồi khẽ nói- Có chuyện gì anh phải nói với em đấy nhé.
- Không có chuyện gì đâu, anh mệt thật mà. Em ngủ đi nhé, đừng thức khuya nữa. Mai anh hứa sẽ nhắn tin cho em ngủ sớm.
- Em đợi được anh mà. Anh cứ về đến nhà thì em mới yên tâm ngủ.
- Yêu em.
- Yêu anh.
Rồi nó chìm vào giấc ngủ với đống cảm xúc đan xen lẫn lộn.
1 ngày 2 ngày 3 ngày rồi 1 tuần rồi một tháng trôi qua.nó không vác mặt về nhà mà ngủ vật vờ trên bar cùng bọn bảo vệ. Nó tránh gặp mẹ, hơn hết là gặp chị vì chẳng biết sẽ phải nói với nhau điều gì. Tới ngày thứ bao nhiêu đó nó cũng chẳng nhớ thì cũng thấy chị gọi điện thoại
- Em về nhà đi.
- Có việc gì quan trọng không hả chị, em ở trên này cũng được.
- Mai chị ăn hỏi rồi. Ngày kia sẽ cưới luôn cho đẹp ngày em ạ. Chẳng lẽ cưới chị em cũng không về sao.
- Em sẽ về. Dù sao em cũng sẽ về.- Nó lặng người đi - sao mà nhanh quá- nó tự nhủ.
- Em qua đón Dương giúp chị nhé. Chị gọi Dương rồi đấy.
- Vâng.- Nó trả lời hờ hững như một cái máy vô hồn.
Nó gọi điện thoại hẹn trước Dương một tiếng. Khi đến đón con bé đã xúng xính váy áo tự lúc nào xinh như một thiên thần. Nó bất giác mỉm cười, ngày hôm nay ít ra cũng có ai đó làm nó vui dù lòng bỗng nhẹ bẫng vì trống rỗng. Nguyên cả một dải vỉa hè được trưng dụng để bắc rạp tiếp khách. Những băng vải mảu trắng xen lẫn màu tím được thả không cứ nhè nhẹ đung đưa trước gió, hoa và đèn đã được chăng lên, cốc chén và lẵng hoa nhỏ xinh đã xếp gọn trên bàn. Dương nhìn mà cứ xuýt xoa khen đẹp.Nếu ở nhà chắc hẳn nó đã xí phần trang trí rồi nhưng tiếc là nó vô ý quá nên khi về đây mọi thứ đã xong xuôi hết. Nó ngồi bệt một góc gặm hướng dương mặc cho Dương chạy lăng xăng với chị Linh hết phụ cái này rồi giúp cái kia. Con bé chẳng chịu ngồi im một chỗ như mấy em chân dài nhà nó mà lại lăng quăng cầm bình trà đi tiếp khách khi khách khứa đến đông cho đến tận gần khuya nó mới lấy xe bắt con bé đi về. Nhìn nó nặng nhọc cầm vô lăng, chốc chốc lại thở dài con bé đoán có chuyện không vui cũng chỉ dám im lặng,chỉ có duy nhất lúc xuống xe Dương nắm tay nó và khẽ nói
- Em không biết có chuyện gì, nhưng anh à, anh chỉ có một chị gái thôi. Sẽ không có chuyện anh được dự đám cưới chị ấy thêm một lần nào nữa đâu.
- Em cứ ngủ đi anh ổn. Ngủ đi mai anh qua đón.
Nó lẳng lặng đánh xe đi về. Nhưng tiếc là hôm sau và hôm sau nữa sự ích kỉ và tính cố chấp trong nó vẫn chiến thắng nó vẫn im lìm như một cái bóng chẳng nói một lời. Đám hỏi Dương đẹp dịu dàng trong tà áo dài cũng chẳng làm nó bận tâm, chỉ có điều nó cấm không cho Dương bê lễ ngoài ra thì cũng chẳng nói gì đáng kể. Đám cưới tổ chức trong một nhà hàng ở bên Thái Thịnh. Quan khách hai họ ngồi hai bên nó được nhìn thấy thông gia của nhà mình. Ông bà không đến nỗi dữ dằn như nó nghĩ dù nụ cười có chút gượng gạo, nhưng ít ra nó thấy vẫn còn hơn cái vẻ mặt lạnh lùng của chú rể. Không khí thì đối lập tuy cả hai bên đều ồn ào nhưng có gì đó lịch sự và chừng mực hơn ở bên kia đối lập với đó là sự xuồng xã ở bên nhà gái. Chưa baoh nó thấy hai thế giới rõ ràng đến như thế. Một bên loáng thoáng sắc xanh của công an, còn một bên vằn vện hình xăm của dân giang hồ. Nó rùng mình tự nhiên thoáng nghĩ đến đám cưới của chính mình mà sợ hãi những khuôn mặt ở đây. Thoáng qua có cả những nụ cười giả tạo…Thế là chị chính thức lên xe hoa từ hôm ấy.
Đêm hôm đó nó vẫn không định về nhà, nó lái xe một vòng khắp hà nội lan man và không định hướng dĩ nhiên Dương ngồi sau. Hai đứa nó cứ để cái không khí yên lặng ấy bao trùm suốt hàng tiếng đồng hồ. Nó chẳng nghĩ gì, chẳng mong gì hết. Chỉ muốn im lặng như thế. Tuy nhiên nó vẫn nhớ cái giờ phải đưa Dương về nhà, xe chầm chậm đỗ. Dương vẫn cứ ngồi nhìn nó một hồi lâu như chờ đợi điều gì khiến nó buộc lòng phải lên tiếng trước
- Tới nhà rồi này.
- Em biết.
- Vẫn còn đợi anh mở cửa giúp à?
- Không, em thật sự muốn ở bên anh lúc này. Em nghĩ anh có chuyện gì đó không ổn.
- Anh ổn, không sao đâu.
Con bé vẫn cứ im lặng và lì lợm ngồi trên xe không chịu buông tha nó. Nó thở dài và thẫn thờ nhìn về phía trước chống tay lên trán và suy tư như người lớn
- Chuyện riêng của nhà anh thôi. Em có bao giờ nghĩ đám cưới này thật vô nghĩa không?
- Em thấy là có gì đó gượng gạo ở hai nhà nhưng nếu nó là vô nghĩa chị Linh đã không bước chân vào. Em tin chị ấy…dù không biết có chuyện gì đang xảy ra.
- Có một thoáng, chỉ một thoáng thôi, đấy không phải là lí do khiến anh suy nghĩ. Anh nhìn thấy hai nhà, hai gia đình. Như là hai thế giới khác nhau khó có thể hòa hợp. Anh chẳng quan tâm điều đó, nhưng anh chợt nhớ ra là anh và em. Nếu mình đi xa hơn….Anh và em…vẫn thuộc hai thế giới khác nhau….
Dương nhoài người ra phía trước ôm chầm lấy cổ nó thì thầm
- Nếu thế, em sẽ bước chân vào thế giới của anh hoặc kéo anh sang thế giới của em. Nhất định em sẽ không để anh phải suy nghĩ. Anh đừng nghĩ gì nữa được không? Nghĩ thế là đủ rồi. Em yêu anh…
- Tự dưng anh nhận ra…rồi những người yêu thương anh và anh yêu thương nhất sớm muộn gì cũng bỏ anh mà đi.
- Em sẽ không như thế, em hữa.
Nó chẳng biết nói gì thêm chỉ khẽ nắm lấy cổ tay Dương và xiết nhẹ. Thoáng có giọt nước mắt rơi vào lòng mặn đắng.

Xem mục khác
Share Text Link
Tag:
Sitemap.xml