23:43 | 23/11/24 |
Chap 10.
Nó bắt đầu chuyện tình cảm này một cách nhàm chán, nhưng những lúc có nhỏ Nhi nó lại tỏ ra rất quân tâm nhỏ, vì thế dường như nhỏ càng tin tưởng nó hơn. Suốt nhiều ngày hôm sau, hầu như chỉ có hai đứa nói chuyện riêng với nhau là nhiều, nhỏ Nhi thì luôn chia sẻ về dự định và điều mộng mơ ẩn lấp sau vẻ ngoài lãnh đạo của nhỏ, còn nó luôn im lặng cười với suy nghĩ làm sao để chấm dứt vở kịch này mà không làm nhỏ quá tổn thương.
_Anh...anh sao vậy?
_À ừm không sao mà.
Buổi chiều, chỉ còn chúng nó trên bờ nương đã được trồng mới. Mùi đất tanh vẫn phe phẩy trong không khí. Nhưng cảnh ở đây rất đẹp với mặt trời đỏ thẫm và những cơn gió mát lộng. Nhỏ Nhi đòi ở lại ngắm cảnh, nên sau một hồi trêu trọc mọi người cũng về chỉ còn riêng hai đứa.
_Sao anh im lặng? Không có gì để nói với em à?
Nhỏ chăm chú nhìn nó, đôi mắt to sau gọng kính kia như thấu được đầu óc nó nghĩ gì, điều này làm nó bối rối và quay đi.
_À...ừm, không biết nữa.
Nó thật thà. Nhỏ nhoẻn miệng cười.
_Anh thật lạ lùng... Em cảm giác như anh khác với lúc anh theo đuổi em. Lạ ở chỗ cảm giác này làm em muốn ở bên anh nhiều hơn.
_Vậy à?
_Ừ... Không hiểu nữa, anh hấp dẫn một cách kìa lạ, theo nghĩa đen luôn. Nhưng đừng suy nghĩ vớ vẩn đấy.
Nhỏ cười, nó đỏ mặt. Chợt đôi tay ấm áp kia nắm chặt tay nó lại, đầu tựa vào vai nó. Nhỏ Nhi nói.
_Anh vẫn chưa quen à?
_Quen gì?
_Cách xưng hô và... Em?
Nhỏ hỏi, nó bối rối gật đầu. Màu trời đỏ đậm dần cảnh đẹp làm nó nhẹ lòng hơn mà nghĩ, đã bao giờ trái tim của nó chấp nhận một hình bóng mới không phải em đâu. Đau đớn quá làm nó chẳng dám yêu thêm nữa.
_Thật ra em cũng không quen đâu, ngượng mồm lắm. Gọi người kém tuổi bằng anh. Hihi, nhưng em chấp nhận yêu anh thì phải như vậy, đó là cách đầu tiên thể hiện sự tôn trọng người yêu của em. Anh quen dần đi, quen với cuộc sống có em nhé. Mà anh đã từng yêu ai chưa?
Câu hỏi nó không mong muốn đã đến.
_Rồi! Thật ra là cô ấy đi nơi khác sống, không còn ở cạnh nhau nữa, khoảng cách về địa lý ấy mà nên anh đành buông tay thôi.
Nó trả lời nhỏ vội vàng về cái tình yêu con nít của nó, quyết dấu chuyện của em sợ nhắc lại đau. Câu trả lời này cũng là sự thật nên nó không thấy sạn lòng lắm.
_Vậy bây giờ anh yêu ai?
Nhỏ Nháy mắt.
_Nhi...
_Không Nhi...nói thế em buồn.
_À, quên... Yêu em.
_Vâng...hihi, nghe này. Em không quan tâm đến quá khứ đâu, em chọn anh, em sẽ yêu anh bởi tất cả những gì em có. Nên anh cũng phải thế nha.
Đôi bàn tay kia xiết chặt hơn. Nó cảm nhân được trong lời nói của nhỏ sự hi vọng. Còn riêng nó thì cảm giác lún sâu hơn vào một guồng tội lỗi không lối thoát.
trời tối hai đứa giắt nhau về, theo lời nhỏ Nhi kể. Nó biết thêm một chút tình cảm dành cho nó trước khi nhỏ đồng ý. Hôm nhỏ ngã, thật ra đống đồ nhỏ giặt là cả của nó nữa mới lâu như vậy.
_Anh bừa bãi lắm, đồ bẩn cứ dồn trong balo. Em chà mạnh nên trượt chân. Em nợ anh... Mạng sống. Hihi.
Nhỏ ngượng ngùng. Trước khi yêu thì con trai luôn tỏ ra mạnh mẽ tự tin để chinh phục, con gái thì e thẹn. Khi yêu nhau rồi mới biết, con gái bạo hơn con trai ở nhiều mặt lắm, vậy nên sự thay đổi này nó khá hiểu.
_Nói gì mà cao xa dữ vậy?
_Không thế còn gì nữa. Anh ngốc như heo ấy. Cái hôm anh nói thích em làm em ngại chết đi được. Lúc nào anh cũng thật thà như vậy à?
Nhỏ ngây ngô hỏi nó khi hai đứa đứng phơi đồ ngoài sân. Nhỏ đâu biết nó mới chính là thằng dối trá khủng khiếp.
_Ờ có sao anh nói vậy.
_Anh biết không? Có những chuyện phải nói dối đừng lúc nào cũng thật thà dễ thiệt thòi lắm anh ạ.
_Thế anh nói dối em nhé?
_Nói dối em thì em giết!
Nhỏ lườm yêu nó, nó mỉm cười. Cảm giác bình yên lạ. Tự nhiên nó muốn ở lại đây, ở lại nơi rừng núi cách biệt này. Sống cuộc sống nhẹ nhàng, không phồn hoa, không lo nghĩ, như của Hà Nội.
_Hai ông bà kia, dính như Sam. Vào ăn cơm giùm tôi cái. Tối sinh hoạt!
Cái thằng bạn trời đánh hét lên làm nó giật mình, theo đó là tiếng lũ bạn cười vang.
_Đây đây! Hì.
Nhỏ Nhi kéo nó. Nó đứng yên.
_Em vào trước đi, anh đi tắm. Người bẩn.
_Dạ, lẹ lên nha anh. Em đợi.
_Ừ.
Dòng nước mát lạnh chảy róc rách của con suối nguồn. Nó có thói quen tắm muộn. Rừng cây đen im lìm chẳng làm cho nó cảm giác sợ hãi như trước, trái lại còn thấy vui vì được một khoảng lặng của riêng mình. Nó vẫn vậy, vẫn sống nội tâm, chưa bao giờ nó hết cách sống đó như nó nghĩ...
_Lâu vậy anh?
Nhỏ Nhi nhìn thấy nó đi vô bê theo đồ thì vui ra mặt.
_Đang tính đi tìm ông đây. Đi tối thì đi nhanh chút. Để mọi người lo.
Một con bé bằng khóa càu nhàu.
_Ừ tôi quên, nước mát quá. Hè.
_Chàng đi làm nàng bồn chồn bỏ bữa kìa...hoho.
_Trêu hoài...ủa thế chưa ăn à?
Nó quay sang cô người yêu hờ. Nhỏ Nhi lắc đầu.
_Em bảo đợi mà, vô đây. Em đói rồi.
_Ừ.
Đúng giờ, dân cả bản ùn ùn kéo đến. Trai gái đầy đủ, cả các già nữa. Lại lửa trại, lại nhảy múa ca hát. Còn nó lại...ngồi góc nhà. Nhưng không một mình mà có thêm nhỏ Nhi bên cạnh.
_Ra chơi với mọi người đi. Thiếu lãnh đạo kìa.
Nhỏ đánh nhẹ vào vai nó.
_Em ghét anh gọi em như vậy. Cảm giác anh đang châm biếm em ý.
_Thì đúng mà.
Nhỏ mặt lạnh.
_Đúng cái gì?
_Thì em là lãnh đạo phải ra chỉ huy với có mặt chớ?
_Kệ, vui chơi mà như thế thì gò bó quá. Nói tóm lại anh không thích em bên anh hả?
Nhỏ toan đứng dậy. Nó giữ lại.
_Anh không có ý đó... Ngồi yên.
_Hứ! Em không bắt buộc đâu.
Nó im im, ôm nhỏ. Đúng như nó nghĩ, đến mức thế này thì nhỏ Nhi lại xấu hổ, đẩy nó ra lấy lệ. Mặt thì đỏ lừ.
_Đông người lắm...
_Kệ!
Nó vẫn ôm nhỏ vào lòng. Mùi hương con gái làm nó kích thích lạ.
_Hai đứa bây cặp với nhau à?
Già Triệu chống gậy từ đám đông đến gần chỗ tụi nó cười móm mém, nó buông nhỏ Nhi ra, hai đứa chào già.
_Hôm nay già cũng đi à?
_Tao thấy chán nên qua xem tụi bay diễn trò gì? Mà xa nên đi mệt quá.
Già ngồi xuống, nó cầm ống chân già nắn nắn để lấy le.
_Dễ chịu ghê mày, mày học xoa bóp à?
_Dạ có biết chút chút.
Nó nói bừa. Nhỏ Nhi tủm tỉm.
_Con kia, thuốc tao đưa bây uống hết chửa?
_Dạ rồi.
_Thế nào, đỡ phỏng?
_Hì, con ngủ say mà sáng dậy thoải mái lắm. Thuốc gì đó già?
_An thần đó mà, nhưng không như của tụi bây, thuốc tây vừa nóng lại bị mệt khi dậy.
_Vâng con cảm ơn.
Nhỏ Nhi cười nắm tay già vuốt vuốt. Già thọc vào túi áo tằm, cầm hai cái vòng đưa nó.
_Chúng bây sắp về mà tao không biết cho gì, có cặp vòng uyên ương cho đôi bây. Quí lắm đó, cái này thiêng làm từ gỗ duyên của bản. Đôi nào thương nhau sẽ nên duyên vợ chồng.
Nó được già đẩy vào tay, đang tính nói thì già bảo.
_Chẳng đáng gì, nhưng mày từ chối là xúc phạm thần linh và tao.
_Dạ, con xin già.
Nó cầm, nhỏ Nhi vẻ thích lắm.
_Hai đứa đưa tay tao đeo cho.
Nó ngập ngừng để cho già đeo. Nhỏ Nhi hào hứng.
_Cái xanh là nam cho nữ đeo, cái đỏ là nữ cho nam đeo, để hai đứa chúng mày luôn nhớ về nhau. Hai dây này có kết được, coi như hai đứa như một hiểu chưa? Đó, cố giữ đừng để sứt mẻ chi.
_Vâng!
Già cười khàn.
_Hay tụi bây cưới nhau đi.
_Trời, tụi con còn trẻ mà già?
_Dưới bản có con bé 15 đã có con rồi kia kìa.
Nó cứng họng, nhỏ Nhi đỏ mặt. Già xoa đầu hai đứa.
_Tao trêu vậy thôi, chứ dưới xuôi chúng bây còn học hành nhỉ? Thôi tao về, tụi bây ở lại nhé. Mai qua nghiền thuốc với tao.
Già đứng dậy đi ra phía ngoài, chỉ kịp chào già đồng ý. Nhỏ Nhi xem chừng thích món quá này lắm, nó thì bình thường và hơi vướng vướng ở tay.
_Vui quá ha anh?
_Ừ.
_Hihi, có thứ gắn kết rồi, anh liệu liệu đó.
Nó cười, rồi hôn vào gáy nhỏ làm nhỏ rùng mình. Nó thích cảm giác này kể từ khi không còn em bên cạnh, bởi nó luôn nhớ. Ở cái tuổi này thì những điều mới lạ luôn kích thích nó trong đầu, ý nghĩ chiếm hữu nhỏ cũng lớn dần mặc dù chẳng yêu thương gì nhỏ.
_Buồn quá... Anh kỳ cục ghê!
Nhỏ nhắm mắt người cứ khom lại, ở không gian này thì có ai để ý chớ.
_Anh thích thế!
Nó nói bâng quơ. Nhỏ nghiêm mặt.
_Nhưng cũng phải có giới hạn. Em nói trước, hãy chắn thuộc về nhau thì mới nên là của nhau.
Câu nói làm nó sững lại. Chợt có tiếng gọi.
_Ê cậu! Mai đi bẫy thú với tớ không?
Trong nhóm người dân tộc, anh chàng hôm trước nó gặp gọi rồi nhìn nó.
_Em, anh ra đây một lát nha.
_Dạ, em cũng ra với mọi người hihi.
Nó đến gần nhóm dân tộc. Anh chàng kia lặp lại.
_Mai đi đặt bẫy thú với tớ đi?
_ Ở đâu ạ?
_Đặt ở bìa rừng kìa, hôm nọ bọn tớ cũng đi mà đợt này thú khôn quá.
Thảo nào hôm nọ có mấy người loanh quanh ở gốc cây làm nó cứ thắc mắc, hóa ra đi đặt bẫy.
_Dạ, cũng được. Đi xa không anh?
_Ngay bên kia suối thôi, đi cho vui. Sáng ở rừng nhiều cái hay lắm.
Anh chàng kia hào hứng kể lể.
_Nãy tớ rủ mấy ông kia mà các ông ngại không đi.
Cũng đúng, bạn nó có thằng nào dậy sớm đâu mà đi.
_Múi không?
Có một anh khác chìa nó quả gì màu đỏ, được chia thành tám múi. Nó cầm lấy một múi cho đúng phép lịch sự.
_Em xin!
_Ép lưỡi, không nhai nhổ bã!
Nó làm theo. Cảm giác như một quả bóng nước bị nổ trong miệng. Mà nước này là...rượu. Đầy một họng cay nồng, nó nước mắt nước mũi giàn giụa, vội nhổ bã.
_Haha, lần đầu uống mà lấy múi to thế?
_Em đâu có biết...oẹ...
Anh kia đưa nó cốc nước. Nó uống vội.
_Quả này bọn tớ chế đi rừng cho đỡ khát mà...ngon phết đúng không?
_Dạ...dạ..
Nó biết quái gì đâu, thấy ngọt ngọt, cay cay. Không biết nói sao nữa, nhưng uống một múi lại cảm giác muốn uống tiếp. Như cho thuộc phiện vậy.
_Thôi, uống nữa mai cậu không đi được đâu.
Anh cười. Nó dần kết thân với các anh qua một số mẩu chuyện chia sẻ dưới xuôi, các anh thì bập bẹ nói cho nó về chuyện vợ chồng, có anh hai mấy tuổi đã có vài đứa con.
_Cứ thích con nào là vô nhà, hehe. Vài hôm sau cưới.
_Khiếp!
_Có gì đâu? Đó là điều bình thường.
Như ở dưới xuôi thì đi tù rồi.
_Hay ghê.
_Cậu có thích tớ giới thiệu cho kia, gái bản tớ thích các cậu lắm.
Nó lắc đầu lia lịa. Các anh cười xòa.
Sáng hôm sau, nó ráng dậy sớm hơn. Đứng ngoài sân sau khi đã VSCN. Anh dân tộc cũng đến, trên tay là một cái lọ và vô số bẫy răng cưa.
_ Xong chưa?
_Rồi anh.
_Cậu cầm hộ tớ cái lọ này. Mình đi.
_Vâng.
Anh dẫn nó qua suối, nước vào sáng sớm chảy khá xiết và lạnh như đá. Nó bì bõm mãi mới sang và suýt ngã bởi những phiến đá trơn. Còn anh thì nhảy nhanh thoăn thoắt. Bìa rừng đầy lá rụng, dưới những gốc cây có những bãi bùn mà anh bảo lũ lợn khoái lăn ở đó.
_Đặt ở đây thì thể nào tối cũng có thịt. Cậu đưa tớ cái lọ.
Nó làm theo, anh cùng nó giăng bẫy và đóng cọc thật chặt ở dưới. Anh phết một ít chất lỏng trong lọ ra xung quanh.
_Phết cái này thì bọn nó không ngửi thấy người, chứ mấy con khôn thấy mùi người bọn nó không vào đâu.
Sau vững bùn, anh còn đặt cạnh những cái hố và cả bẫy dính trên cây nữa. Vừa đặt anh vừa hát vang. Sau khi hơn chục cái bẫy được đặt, anh đánh dấu lại. Rồi chạy ra bìa rừng dựng lại cái biển, viết gì đó.
_Cái này là thông báo rừng có bẫy để mọi người không vào, khi gỡ hết bẫy tớ lại đạp xuống. Giờ cậu về nghỉ ngơi rồi dặn các bạn nhé. Chiều đi lượm bẫy với tớ, thế nào cũng được bữa thịt tươi. Nó chào anh rồi về, hai bàn tay mỏi rã rời vì bẻ bẫy. Cái bẫy này mà kẹp thì đi luôn đôi chân chứ chả chơi.
_Anh đi đâu về thế?
Nhỏ Nhi ngồi chống hai tay lên mặt hỏi. Mặt có vẻ bực.
_Thì đi bẫy thú với anh... Dân tộc.
Chả biết tên nhưng cũng không hỏi.
_Sao không nói với em?
_Em đang ngủ gọi dậy mất công.
_Anh cứ làm em lo, lần sau đi đâu phải nói trước nha. Ở đây không như dưới xuôi, đất độc rừng thiêng. Nhỡ bị sao thì...
Nó hôn nhỏ, mắt nhỏ bị bất ngờ. Miệng vẫn mím chặt, nhưng không đẩy nó ra.
_Nói linh tinh.
_Anh toàn như vậy... Hư ơi là hư!
Mặt nhỏ đỏ nựng. Nó bắt trước nhỏ.
_Đấy là cách thể hiện tình yêu của anh, em không thích sao?
Cái giọng nói của nó ra điều buồn lắm.
_Không phải... Ý em là... Không sao, nếu có hai đứa thì được, nhưng đông người thì mình không nên như thế. Với lại, em chưa có quen.
_Em chưa làm vậy với ai bao giờ à?
_Dạ...chưa.
Nhỏ nói mà nó không tin, vì cách đối xử và xưng hô được nhỏ thay đổi một cách nhanh chóng, thậm chí cách nói chuyện của nhỏ còn làm nó tưởng nhỏ đã trải qua một cuộc tình đầy cay đắng sau đêm nhỏ Nhi chấp nhận làm người yêu nó.
_Em chưa yêu ai trước anh à?
Nó hỏi, nhỏ nhìn nhìn như để tìm câu trả lời cho thỏa đáng.
_Thật ra nói vậy thì không đúng, em có thích thầm một người lúc cấp 3, nhưng cậu ta có người yêu nên em cũng thôi. Hihi. Giờ thì đang yêu anh nè.
Nhỏ cười hồn nhiên. Nó cười theo rồi bế nhỏ chạy lên nhà.
_Á... Thả em ra!
_Ủa mọi người đâu hết rồi?
_ Cái anh này! Tý ngã, mọi người đi làm hết rồi còn đâu. Anh về muộn nên em xin nghỉ để đợi.
_Vậy cũng chưa ăn sáng hả?
_Bảo đợi rồi mà. Ngốc như heo, hỏi đi hỏi lại.
_Thích hỏi đấy!
_Đồ hâm! Plè.
Sau một ngày chờ đợi, đến chiều anh dân tộc bảo nó đi ra gỡ bẫy. Nhỏ Nhi đòi đi theo.
_Rừng rậm bẩn thỉu đi theo làm gì?
_ Cho em đi với mà.
_Thôi cho đi chung cho vui, không sao đâu.
_Ừ thì đi.
_hihi.
Đến bìa rừng, anh dặn phải đi theo anh, không lại dẫm vô bẫy thì khổ. Nhỏ đi không quen nên mấy lần suýt ngã vì gồ gề. Rồi còn than mỏi. Bỗng có tiếng kêu. Anh ra hiệu im lặng.
_Haha, thế là có thịt rồi. Nhìn bùn kìa cậu.
Dưới đó là một con lợn con ra sức giẫy, chắc vừa mắc. Đến tội. Nhỏ Nhi chẳng dám lại gần.
_Lại đâu giúp tớ.
Nó gỡ bẫy, anh trói mõm và bốn chân nó lại rồi gánh về.
_Hôi quá!
_Hôi nhưng nặng phết đấy cô, dưới xuôi không có món rừng này đâu. Haha. Đi nốt nào.
Lại vào sâu nữa, có vẻ hôm nay là may mắn của hai anh em. Vì hai bẫy kế dính được đôi thỏ trắng. Một con thì đã chết, một con đang giẫy nhẹ nhẹ chắc cũng sắp sửa thăng. Nhỏ Nhi nhìn rơm rớm.
_Thả nó đi anh! Nhìn thương quá.
_Ôi trời, lâu lắm mới có lộc, thôi cô quay mặt đi để tôi cho vô rọ. Giờ thả cũng bị cọp tha chứ đâu sống được. Muộn rồi mà.
Đó là thành quả của hai anh em, còn những chiếc cuối cùng không có con nào. Rước đồ về, người đông nên anh quyết định làm luôn ở nhà văn hóa cho bọn nó, cả ngày nay tụi bạn đi dọn dẹp giúp đỡ khắp nơi, riêng nó không làm gì thấy áy náy quá. Giờ bù được chỗ này cũng vui phần nào.
_Thui rồi nấu nhá mấy cậu, đứa nào giúp tớ làm thịt với!
Bọn con gái thấy ghê nên không lại gần, vài thằng con trai bạo hơn chút vô giúp một tay. Phải tối mới có ăn, cảm giác được ăn đồ mình bắt được thật sự cũng khá thú vị. Anh dân tộc còn gọi thêm một số anh khác mang rượu đến nhậu nữa, như hội vậy, linh đình chè chén đến tận đêm, may nó không tham gia vì không biết uống rượu.
Nửa đêm, ngón tay ngứa ngáy, nó lôi đàn ra hiên chơi, chỉ dám tỉa không dám quạt sợ mọi người giật mình. Phải nó rằng nó chơi solo khá vừa tai, với trình độ mò thế là ổn lắm rồi, hết một bản, nó lau đàn cho sạch rồi chơi tiếp. Chẳng hiểu sao không gian đêm ở đây kích thích nó đàn một cách kì lạ. Có tiếng gõ vào cánh cửa phía sau, nó quay lại. Người yêu nó đang mặc một chiếc áo khoác mặt thì không đeo kính, tò tò nhìn nó. Trông ngố dễ sợ, nó cười.
_Anh cười gì?
_Cười á? Cười vì em không làm anh giật mình nữa. Lại đây.
Nhỏ ngoan ngoãn lại gần nó, nó ôm nhỏ lại cho nhỏ tựa vào vai. Cảm giác che chở của một người đàn ông trỗi dậy làm nó không muốn buông nhỏ ra. Nhưng trong lòng lại thấy có lỗi với nhiều người, kể cả nhỏ.
_Ấm ha anh?
_Ừ.
_Sao anh thích một mình vậy? Hôm nào cũng ra ngoài ngồi đây.
_Đâu có, ra hít thở chút không khí cho dễ ngủ mà.
_Anh đang có tâm sự hả?
Nhỏ nói nhẹ nhàng như hiểu nó, đôi mắt to tròn kia không biết ngây ngô hay lạnh lùng mà khiến cho nó cảm giác buồn.
_Ừ thì... Anh thấy mình... Em biết đấy, thật ra anh là sinh viên nghèo, lại còn kém em một tuổi. À...ừm em thì giỏi giang... Hình như anh có hơi vội vã...
Nó cứ ngập ngừng lúng túng. Nhỏ vẫn chăm chú lắng nghe. Không như em, nhỏ có suy nghĩ rất khác.
_Điều này em có nghĩ đến, nhưng em biết rằng nếu cố gắng sẽ có tương lai mà, anh đừng lo xa, để thời gian quyết định đi. Em sẽ biết sự lựa chọn của em là đúng hay sai.
Nó muốn nói và thực sự nó định nói. Nhỏ sai, sai thật rồi, nó bây giờ đâu khác gì thằng đểu đâu. Vậy mà cổ họng chỉ biết nghẹn lại.
Chap 11.
Sau một tháng tình nguyện, khi mà chúng nó đã quen với cuộc sống núi rừng, riêng nó thì quen thêm sự có mặt của Nhi trong cuộc sống thì đã đến lúc phải về. Ra xe gần như cả bản đến giúp vác đồ, nói chuyện dặn dò các kiểu, nó được nghe lời từ những người mà nó thân được ở đây, là anh dân tộc già Triệu họ chất phát thật thà nên giúp nó biết thêm được nhiều thứ. Lên xe, nó còn được K'Lung tặng cho túi sắn và một bông hoa, em cứ khóc. Ở trường nó dạy em chữ, kể những câu chuyện cổ tích mà nó biết cho em nghe. Em không thể nói, chỉ có thể cười vì thích thú. Thi thoảng em cũng hay đem cho nó bắp ngô mỗi dịp đến chơi nhà văn hóa. Giờ nó đi chắc em buồn. Nó khom người xuống xoa đầu em.
_Không khóc nữa...nha, có dịp Minh sẽ lên chơi với em. Nhớ phải nghe lời bố mẹ, được không? Học thật giỏi nhé! Khi nào lớn Minh đưa em xuống nhà Minh chơi. Chịu không?
Em gật đầu, nhăn răng cười, khuôn mặt lem luốc đẹp bởi nụ cười tươi sáng trẻ thơ của em. Dẫu biết có những lời hứa không thực hiện được nhưng vẫn phải nói để con người ta có hi vọng có mục đích để hướng tới. Tiếng xe nổ, xe chạy. Em bé dân tộc nó quen được nhìn theo xe, chăm chú cho đến khi hàng cây rừng che khuất, nó ngửa đầu ra ghế thở dài.
_Ngồi dịch vào em ngồi với.
Nhỏ Nhi đang phổ biến gì ở đầu xe chợt thấy nó thui thủi ở dưới liền chạy xuống gọi. Nó thì say xe nên chẳng buồn đáp.
_Sao anh lại ở dưới, lên kia ngồi nói chuyện với các bạn cho vui!
_Đang mệt, em lên đi.
_Ủa anh say à, mặt tái cả rồi.
Nhỏ xoa xoa đôi bàn tay mát rượi trên mặt nó. Nó nắm lại rồi gạt sang bên.
_Em lấy hộ anh quả chanh trong ba lô.
Ghế cuối xe dài nên nó để ngay bên cạnh, nhỏ mở ra rồi lục. Khi đưa cho nó, nhỏ Nhi còn nhìn cái gì ở trong mãi. Nó tò mò.
_Gì vậy?
_Cái này... Là chỉ vì em thôi à?
Nhỏ đưa cho nó hộp kính, từ lúc lên đây thì nó gần như không đeo. Khi có được Nhi rồi, nó hoàn toàn bỏ không. Nó gật đầu.
_Ừ, em muốn vậy mà. Anh thay đổi, anh đã thay đổi còn gì?
_Vậy sao giờ anh không dùng nữa? Cũng vì em sao?
_Không phải, chẳng qua anh thấy như thế không giống mình nên anh quyết định bỏ. Dù sao cũng chỉ là một chiếc kính.
_Anh làm mọi thứ để làm em yêu anh, giờ được như vậy anh lại bỏ hết. Anh biết không? Trong đầu em đang có một suy nghĩ.
Nhỏ nghiền ngẫm, gương mặt trầm ngâm.
_Suy nghĩ gì?
_Anh không yêu em...
Nhỏ nói một cách ngập ngừng nhưng cũng đủ làm nó lạnh người, nó hấp tấp phủ nhận.
_Em đừng suy nghĩ linh tinh, nếu em muốn, anh vẫn sẽ như vậy.
Nó định lấy lại chiếc kính. Nhỏ Nhi không đưa và nhét lại vào balo.
_Em chỉ nói thế thôi. Anh không cần phải như vậy. Để cho em thấy con người thật của anh đi. Để em học cách yêu nó anh nhé. Giờ anh không cần một chiếc kính để khiến anh đặc biệt hơn đâu.
Nhỏ nói giọng rất tình cảm, nó để ý thấy dạo này đuôi sam chẳng còn được tết nữa, thay vào đó là nhỏ buộc hờ, trông thật hiền còn thêm cặp kính nữa. Chợt nhận ra, nhỏ cũng rất đẹp, rất tốt sao nó không thể yêu nhỏ.
_Em đẹp thật...
Mùi hương của nhỏ làm nó ngây người, quên cả bệnh say xe. Mặt Nhi theo đó mà hồng lên.
_ Xạo, xấu vầy mà khen.
Nó mỉm cười không đáp, nhỏ dường như chẳng để ý đến xe nữa mà nằm luôn lên ngực nó.
_Anh... em chưa biết gì về anh.
Nhỏ nói, nó mới nhớ.
_Vậy em muốn biết gì?
_Gia đình, nơi ở chẳng hạn, những thứ thiết yếu, ít ra em cũng có quyền lợi đó chứ nhỉ?
_À thì nhà anh ở dưới quê, anh đi học nên trọ ở đây cùng các bạn ấy mà. Có gì đâu.
_Quê gần hông hả anh?
_Gần. À, về quê anh chơi không?
Nó rủ bừa theo hứng. Nhỏ Nhi cười.
_Để dịp khác, giờ ở trường em còn nhiều việc phải làm lắm. Mà anh định về quê hả?
_Ừ, tranh thủ. Bố mẹ cũng mong, anh đi từ tết đã về đâu.
_Vậy anh ráng lên sớm nha!
_Ừ.
Nó nhìn nhỏ Nhi. Nhỏ cũng nhìn nó chăm chú, chiếc miệng bé xíu đôi má hồng. Hấp dẫn nó.
_Nhé...?
Nhỏ gật. Nó hôn nhỏ, không như những đợt trước, nhỏ đáp lại nồng nhiệt hơn. Nhưng nó vẫn thấy vô vị. Đương nhiên cuối xe lấp sau hàng ghế thì không ai thấy được.
Nó không về phòng trọ khi xe ngừng, điện thoại hết pin chả thèm sạc hay cố liên lạc với ai. Nó cứ thế tự do bắt một chiếc xe khách nữa về quê, nên điều này làm nó mất sức vì đi liền tù tì mấy chuyến. Mà thời tiết còn chẳng ủng hộ, Hà Nội nóng như thiêu như đốt. Miếng chanh không đủ sức quên đi cơn say, nó cố gắng nhắm mắt lại không nghĩ đến nữa. Cảm giác trong bụng cứ như là nham thạch đang sôi chuyển bị phun trào vậy, thật sự khó chịu.
Xe dừng vài lần, nó nằm đơ không nhúc nhích, chỉ dám nhờ ông soát vé đến bến gọi giùm. Mãi lâu sau về được ga, ngôi trường cấp hai nằm sâu trong hốc ẩn hiện nó mới thoát được tình cảnh này.
_Bà cho cháu chai lavie!
Ngồi vô dưới gốc cây, hàng nước và bán đồ ăn cho bọn học sinh. Nó thở hồng hộc vì mệt.
_Này cháu!
_Bà ơi, ở đây có ổ điện không ạ?
_Đây trong hiên này này!
_Dạ cháu cắm nhờ đồ một chút bà nhé?
_Ừ.
Nó không chịu nổi nên cắm sạc, để gọi thằng Long ra đón. Không biết giờ ông mãnh có ở nhà không, hay lại ngồi quán net rồi. Một lúc sau.
_"Thằng kia mày gọi gì tao?"
_"Ra ga đón tao với mày ơi! Nãy bị say mệt không lết được."
_"Mày hay ha không bao giờ chịu hỏi thăm tao giờ nhờ ngọt vậy mày?"
_"Thôi giúp tao đi, tý về tao kể cho cái này hay lắm."
_"Chịu, mày toàn nói xong để đó không. Lượn cho bố chơi, chết mất một mạng rồi."
Thằng bạn chí cốt của nó cụp máy cái rụp. Nó ngửa cổ ra tu. Kiểu này chắc chết trên đường về quá còn vác thêm cái đàn này nữa, đến khổ.
_Thôi cháu cảm ơn, bà cho cháu gởi tiền.
Nó đứng dậy vươn vai định về. Thì bên kia đường, thằng Long phóng xe sang mặt cau có.
_Lên xe đi thằng khốn, mày vừa gọi thì mất điện. Đen không chịu được.
_Thế hả, hehe. Ông trời muốn mày đón tao rồi.
_Cười nữa là đi bộ nghe mày!
_Ấy ấy, chờ chút!
Nó leo lên xe. Trên đường về, hai thằng nói khá nhiều chuyện, nửa năm rồi chứ ít ỏi gì, từ đầu năm mà giờ gần hết hè đến nơi.
_Mày bảo với hai bác chưa?
_Bảo từ tháng trước rồi!
_Thế tháng rồi mày đi đâu?
_Tao đi tình nguyện.
Thằng Long cười sặc sụa làm ai đi trên đường cũng nhìn, quê thấy mồ.
_Haha... Cái bộ hài cốt như mày thì tình nguyện cái gì, đến ăn bám thì có!
_Im đi nhé, đâu bốc vác gì đâu! Thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Mày chỉ biết bê vác thôi à?
_Láo, bố cho xuống nha con!
Nó biết đang đi nhờ nên nín thing không cãi nhau với cục thịt này nữa kẻo thiệt thân.
Về nhà, thằng Long chào bố mẹ nó rồi chạy đi kiếm quán net nào có máy nổ, nó đã nói trước với gia đình nên bố mẹ nó không ngạc nhiên lắm.
_Trên đấy khó khăn gì không con?
_Dạ, cũng như mình thôi chứ khác gì đâu mẹ, có điều đường xá hơi bất tiện chút.
_Mày ăn cơm không?
_Không, con ăn rồi. Bố mẹ ăn đi, anh ở ngoài xưởng hả bố?
_Ừ, chiều nó mới về. Thôi vô phòng mà nghỉ.
Nó vào cái phòng nhỏ của mình, mẹ vẫn thường xuyên dọn dẹp nên sạch sẽ. Treo bao đàn và balo lên giá, nó ngủ. Thật ra nó cũng hơi đói vì ăn được vài củ sắn nhưng vì mệt nên chẳng thiết tha gì.
Buổi chiều dậy muộn, nấu xong nồi cơm, nó đạp xe ra chợ mua đồ đi thăm chị. Cũng may họ chưa dọn hàng. Nghĩa địa có lác đác người đến với mục đích giống nó. Thắp hương, bày biện. Nó bắt đầu ngồi cạnh. Di ảnh chị ở đấy, vẫn đang cười. Nó kể lể cho chị nghe, nó kể cho chị biết rằng nó từ người có tất cả rồi mất tất cả và lún sâu vào vũng bùn hiện tại như thế nào.
_Thủy ơi... Em cô đơn lắm...
Nó khóc. Khóc vì nhớ chị, nhớ em, nhớ chị Huyền, nhớ mọi người đã rời xa nó. Cảm giác nó suy sụp tinh thần trầm trọng. Tâm trạng nó nặng nề, nó không muốn lên cái Hà Nội kia nữa, nó sợ.
Những ngày sau nó ốm, chắc do cái việc đi xe liên tục kia vì thể trạng nó vốn rất yếu. Bố mẹ nó cũng lo lắng nhưng không quá hoảng vì người nhà nông, ốm đau gì toàn tự khỏi trừ phi nặng thôi. Nên hai người vẫn đi làm bình thường sau khi bàn giao nó cho cả một đống cháu chắt trông và ba liều thuốc mua của ông bác sĩ cuối xã.
_Trông chừng chú Minh nghe chưa Hoàng? Chú mà đi đâu thì về mách bà! Tý nữa về bà cho chai nước ngọt!
Thằng mãnh to đầu, cùng lũ tiểu yêu dạ ầm nhà. Lớn rồi mà vẫn như con nít dễ bị dụ, nó cười khì.
_Học hành chứ chúng mày qua đây đông thế rồi bà giáo bảo bố mẹ mày sao?
Thằng này cười đểu.
_Chú Minh sốt thâm niên hả? Toàn xui cháu đi học chủ nhật là sao?
_Ờ tao quên.
Bỗng có thằng bé út nhà anh thứ, nó bé xíu mà sắp lên lớp một nên được gọi là "Mít" hỏi một câu làm nó đau lòng.
_Chú ơi, Cô Huyền với cô Ly đâu? Trước chú dẫn về mà, sao chú không rủ hai cô về chơi với chúng cháu?
Mắt nó cay xè, cả đống cháu nhìn nó chăm chú, thằng Hoàng nữa.
_Đúng rồi, trước hai cô còn bảo khi nào về quê còn có quà cho chúng cháu mà?
_À, ưm... Hai cô còn công việc nên bận lắm. Mít ra đây với chú!
Thằng bé đầu tròn xoe còn cạo cua ngoãn ngoãn leo lên đùi nó.
_Thế Mít thích quà gì, lên phố chú mua cho?
Cu cậu cười tít mắt hào hứng kể lể về việc được mẹ dạy chữ trước.
_Hihi, cháu biết đánh vần cả thuộc 29 chữ cái rồi nhé. Chú lên mua cho cháu cây viết máy để cháu luyện chữ, mẹ bảo chữ đẹp khi đi học thầy cô mới quí.
_Được rồi để chú mua cho!
_Dạ!
Bọn còn lại nhao nhao lên xin xỏ. Thằng Hoàng kều kều nó.
_Chú... Cháu chẳng muốn chú mua gì, chỉ xin chú ít tiền mặt.
_Tao đập vô mặt mày nghe Hoàng? To đầu mà toàn dạy hư chúng nó, thằng Mít nó bé thì được chứ, tụi bay như vầy tiền đâu tao cho?
_Hehe, cháu giỡn mà.
Cả bọn chán tản ra hết, cu Mít cháu nó ham vui cũng nhập bọn chạy khắp sân chơi nhưng không về vì nghe lời mẹ nó trông nó.
Chán cảnh về quê mà lại lăn ra ốm, nên chỉ một tuần sau là nó lên Hà Nội. Vừa bước vào cửa phòng ở ký túc xá. Nó cảm giác rợn gáy, phòng đồ đặc nguyên si, nhưng không có ai, mà lại mở tang hoang. Vừa đặt được cái bao đàn và balô xuống thì...
_Hùuuuu... Á...!!
_yeeee... Thằng nghệ sĩ...!
_Thả ra...!!
Năm thằng cùng phòng, thằng nào cũng ở trần lao vào nó như thèm thịt. Nó phát hoảng.
_Bỏ ra...! Ngã bây giờ!
_Từ từ, để đại ca nhìn xem nào. Ông dạo này ăn kiêng hả. Trông đúng thằng nghiện.
Thằng Khánh nhìn nó lắc đầu.
_Để xem, mắt thâm nữa kìa. Sao đi tình nguyện mà xuống sắc thế?
Thằng Quang nhìn nó, trông giống như nó mắc phải căn bệnh nào khó chữa vậy.
_Cái Đm, bọn dân tộc chúng nó làm đêm ngủ ngày hả? Xót thằng bạn tui quá.
Duy chỉ có thằng Hoàn là chẳng quan tâm đến nó ra sao, chỉ chăm chăm.
_Ôi trời, bánh này tụi bay, bánh giày. Là bánh giày đó!!
Thằng ham ăn này làm như cả đời nó chưa được xơi thứ bánh truyền thống của VN bao giờ vậy.
_Ở quê có mỗi cái này... Ăn để chừa vài cái nhá, tôi mua ít lắm.
_Rồi rồi...
_Cút đi thằng lợn. Chỉ ăn là nhanh.
Thằng Khánh bực mình sút cho Hoàn một cái, thằng này cười.
_Kệ bố, sướng cái miệng là được rồi! Hehe.
Sau màn chào hỏi lại nhà có một không hai của phòng, nó cũng thoát ra được hàng vạn câu hỏi linh tinh của bọn bạn. Đang thiu thiu ngủ, thằng Khánh lay nó.
_Thế cái Nhi nó đổ rồi hả?
_Ừ, sao biết?
_Thấy có vài đứa bạn bảo, ông cặp với nó trên đấy suốt. Thì chắc vậy.
_Ừ.
_Đổ từ bao giờ?
_Vài hôm sau khi đi.
Thằng Khánh cười, vỗ vai.
_Giỏi nhỉ, vậy là vụ này tui thua rồi. Mai đi chung cược nhé, coi như mừng thằng nghệ sĩ lại phòng.
_Ừ, được rồi. Ông cho tôi ngủ một lát.
Thằng Khánh đứng lên, chợt quay lại hỏi.
_Nói thật, ông có yêu nó không?
_Không!
Thằng bạn nó buông một câu.
_Xin lỗi ông vì bày ra trò này. Tôi thấy hối hận quá.
_Tại sao?
_Cái Nhi nó không biết...
_Thôi kệ đi, đến đâu thì đến.
_Có nên kể cho thằng Tuấn biết không?
_Không... Nó lại làm ầm lên thì mệt.
Nó ngủ một giấc dài, tỉnh dậy thấy trời đã tối. Người cũng khoan khoái hơn. Bọn bạn chung phòng nó đi đâu chưa về, chỉ có nghe tiếng thằng Hiệp đang trêu gái bên phòng kia là rõ.
_Hiệp ơi!
_Mấy mụ đanh đá, đây quân tử chả thèm chấp!
_Bà qua vả cho sái hàm giờ!
Tiếng thằng Hiệp cãi với con hung thần làm nó tỉnh ngủ mà chạy ra gọi.
_Gì gì, ông ngủ dậy rồi à. Có bánh trong tủ kìa.
_Mọi người đâu?
_Tụi nó đi mua cơm, tôi dặn mua cho hai anh em mình rồi đó. Ông đợi chút, tý tụi nó về liền.
_Ừ.
Nó gật đầu vô lại phòng, thằng Hiệp cũng đi theo.
_Mà nghệ sĩ, cho tôi hỏi?
_Hỏi gì?
_À... Mấy hôm ông đi, có con bé nào tóc đỏ cao cao đến hỏi ông. Nó là gì với ông thế, họ hàng à?
Nghe thằng này tả là biết ai luôn, thảo nào, nhỏ nhắn tin mắng nó.
_Để làm gì? Các ông bảo thế nào?
_Bảo ông đi tình nguyện, tháng sau mới về từ đợt đó nó không qua nữa. Mà nó xinh ứ chịu được, mai mối cho tôi đi!
Thằng Hiệp ngước mắt lên như đang nhớ lại điều gì đó, khuôn mặt rất chi là khả ố.
_Có người yêu rồi, với lại tôi cũng chẳng thân lắm.
_Điêu vãi. Vậy nó tìm ông làm gì?
_Ai biết được!
Thằng Hiệp chán nản. Rồi nó kể thêm.
_À cả Tuấn nữa cũng hay sang hỏi ông, chắc anh em lâu ngày không gặp. Thôi mai làm kèo nước rồi rủ nó đê.
_Cũng được.
Mọi chuyện giải quyết êm xuôi. Nó nhớ đến một người nữa. Điện thoại đầy pin. Nó nhắn tin cho Tâm vẻn vẹn.
_"Anh về rồi."
Chẳng thấy nhắn lại hay gọi, chắc nhỏ không còn thích nó vì cái thái độ của nó nữa. Thế cũng tốt vì nhỏ sẽ có một người xứng đáng hơn là nó.
_Ê ông, xuống đây đánh bài!
_Khỏi, đây không biết chơi.
_Ơ thế ông biết tính nhẩm không?
_Biết!
_Vậy là được, xuống đây chơi ba cây.
Thằng Quang dụ khị, nó đành miễn cưỡng.
_Búng tai hả?
_không, thằng nào thua uống nước, về bét hai cốc, kế là một, nhì sắp bài. Nhất khỏi làm gì. Được không?
_Chịu luôn, nhưng đêm mắc tè lắm mày.
_Vậy mới vui chớ.
Sau khi mang cơm về ăn uống, mấy thằng no quá bày trò bài bạc. Nó bị lôi kéo, cũng may là toàn nhất nhì nên không sao. Tội thằng bốn mắt, bài đen sì còn thấp điểm.
_Chết mẹ mày chưa thằng cận, sáng nay bước chân trái ra đường à con?
_Con lợn ngậm mồm lại!
Mấy thằng cãi nhau chí choé thằng Khánh thua nhiều nên đỏ mặt sẵn sàng chửi tất cả những đứa động đến nó. Lớn rồi mà cư xử như trẻ con. Thiệt tình. Đang chia bài thì có ai gõ cửa phòng nó, cả lũ giật mình.
_Suỵt, éo mẹ chắc hét to quá chó săn đi kiểm tra.
Ý chỉ mấy đứa hay bắt bọn vi phạm nội quy mà chúng nó vi phạm suốt.
_Giấu, giấu hết đi!
_Hôm nay bọn này đi sớm vãi, mới có 8 giờ. Nghệ sĩ ra mở đi, có mỗi ông là mặc áo kìa.
Nó chạy ra kéo cửa nhẹ nhàng, đang tính chào, thì ngạc nhiên.
_Anh...
_Ơ...Tâm?
Nhỏ đang đứng ở ngoài, mặt hầm hầm. Nó bị bất ngờ.
_Ôi trời ơi... gái kìa tụi mày!
Thằng Hiệp nói với lũ bạn, đủ để nó nghe thấy. Nhỏ Tâm không để ý liền kéo tay nó.
_Anh đi ra đây với em!
Chẳng thể ở đây lâu với mấy thằng bạn bựa đời nên nó cũng đồng ý.
_Ừ đi.
Chap 12.
Nhỏ muốn đi bằng xe của nhỏ và nó đèo. Nó làm theo vì dù sao cũng không nên châm thêm dầu vô lửa nữa. Trên đường nó im lặng chạy chậm vừa để hít thở không khí, vừa cố tình giết thời gian cho đến khi nhỏ Tâm muốn đến một nơi nào đó. Trời HN hôm nay oi nóng một cách khó chịu nên cũng vắng mọi người thích ở nhà để tận hưởng máy lạnh hơn là ra ngoài đường lặng gió này. Tuy nhiên những hàng quán ăn vặt vẫn đông, chắc khi đi bên cạnh người mình yêu thương, cái nóng cái lạnh họ chẳng còn cảm giác thấy nữa, thay vào đó là sự hạnh phúc, nó đoán vậy vì có nhiều người bày tỏ tình cảm ngay cả quán ngoài vỉa hè mà. Đang nhìn ngắm linh tinh, thì phía sau nhỏ Tâm chịu lên tiếng.
_Đỗ ở quán nước phía trước đi anh!
Nó dừng lại và ngộ ra, cách đây gần một năm, cũng cái quán này, quán cafe trên biển có hình cốc cafe màu vàng, nó và nhỏ đã vào chỉ vì nhỏ đòi khi nó đi cùng nhỏ. Cho đến tận bây giờ, gần một năm sau nó và nhỏ mới đến, phải chăng thời gian nó ở bên nhỏ ít đến vậy. Đây mới chỉ là lần thứ hai chúng nó thực sự đi chung với nhau giống một buổi hẹn hò mặc dù chẳng phải. Hai đứa chọn một chiếc bàn gần cửa ngồi đối diện nhau, nhỏ gọi nước, nó bảo cho giống như vậy, nhỏ cười.
_Anh có một thói quen rất kỳ cục. Hihi.
_Gì?
_Đó là ai gọi đồ gì cũng gọi theo.
Nhỏ còn nhớ, chắc còn nhớ vì sao nó như vậy là bởi vào quán nước thì chẳng thể gọi nước lọc.
_Chỉ với em thôi!
Nhỏ hấp háy mắt.
_Thật vậy sao?
_Thật đấy!
Nước được bê ra, chỉ hai ly cam ep. Nó không ngại gần mà tu hết veo. Cơn khát mà cái thời tiết này đem lại là thường xuyên.
_Anh còn rất vô duyên nữa! Chẳng biết giữ ý tứ trước con gái gì cả.
_Em rủ anh ra đây chỉ để chê bai anh thôi à? Anh tưởng em sẽ nói gì khác sau một tháng không gặp chứ?
Nó cố, nó đang rất cố để đuổi một người con gái nó quý mến đi thật xa nó trước khi nhỏ gần nó hơn và đau khổ. Nhỏ không còn vui tươi như trước, cái chiếc mặt lạ tươi cười nãy giờ theo dòng cảm xúc mà vỡ ra mạnh mẽ. Đôi mắt nhỏ rưng rưng.
_Một tháng qua, không ngày nào em không nhớ anh. Em tự nhủ em đã chờ một năm, vậy mà một tháng này có hề gì, em cắm đầu vào học vào ôn, cho đến khi bước vào phòng thi, em cũng thèm muốn được một cuộc gọi hay tin nhắn của anh chúc em thi tốt mà cũng chẳng có. Em chợt nhận ra, nhỡ hết một tháng, anh lại rời em đi, một năm anh lại rời em đi, rồi cả đời thì sao? Anh sẽ chẳng bao giờ là của em thì sao? Em không dám nghĩ đến viễn cảnh đó. Em cố gắng, em thay đổi chỉ vì anh chỉ vì một câu nói của anh. Có thể người ta nói em ngu, em dại trai hay cái gì khác, em không bận tâm. Cái em bận tâm là em sẽ có được tình yêu của mình, em nghĩ mình xứng đáng được nhận nó. Vậy tại sao anh lại đối xử với em như thế? Anh ân cần với em tưởng chừng đã với tới rồi lại nhẫn tâm đạp em xuống vực. Anh biết không? Em chán phải hỏi anh đã yêu em chưa rồi. Em sợ lắm, sợ sự im lặng của anh lắm.
Nhỏ không khóc to, không gào lên như trước nữa. Đơn giản chỉ là những giọt nước mắt đầy cứ theo đó mà tràn ra, giọng nói của Tâm tuy nhẹ nhàng những làm cho con người ta có cảm giác bị đay nghiến cả tim gan. Nó bối rối giờ thì đến lượt nó cũng bị phá bỏ chiếc mặt lạ đểu cán của mình, trở về là một thằng vụng về ăn nói.
_Em...em thi có tốt...không?
Nhỏ Tâm lắc đầu cười, nước mắt vẫn chảy.
_Anh...đúng là anh vẫn vậy, vẫn luôn chỉ là một thằng ngố. Anh tưởng anh có thể lừa được em sao? Chỉ mới như vậy anh đã lộ ra hết con người thật của anh rồi, em biết anh có thích em, có quan tâm em. Em chỉ không hiểu rằng anh còn điều gì mà làm chúng mình không thể bên nhau hả anh?
Nhỏ nắm tay và nhìn thẳng vào mắt nó, nó chỉ cúi xuống lắc đầu.
_Em hiểu nhầm rồi, anh thật sự chỉ muốn biết em thi tốt hay không thôi, hai bác đã nhờ vả thì anh phải làm tròn trách nhiệm chứ. Giờ em thi xong rồi thì tốt, khi nào có điểm thông báo cho anh, vào được trường nào ráng mà học nghe chưa? Còn những chuyện em vừa nói thì anh nghĩ mình còn nhiều thời gian mà, để sau tính.
Nó cố gắng khuyên bảo Tâm bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất. Rất lâu sau đó, hai đứa chỉ im lặng, nhỏ Tâm khóc không ra tiếng. Nhưng nó không biết phải nói gì nữa. Đành kết thúc cuộc gặp này.
_Muộn rồi, giờ anh phải về kẻo chỗ anh đóng cửa với lại em cũng về đi, con gái đi muộn hai bác lo.
Chẳng để nhỏ kịp đồng ý, nó gọi thanh toán rồi đứng dậy. Nhỏ Tâm cũng đi theo, đôi lúc lấy tay quệt nước mắt. Nó thương nhưng biết nếu mềm yêu lúc này, mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Trên đường đi, nó tỏ ra vui vẻ kể lể nhiều chuyện cười cho nhỏ nghe. Nhỏ chỉ im lặng, nhưng rồi vòng tay qua người nó. Trời tối bắt đầu nổi mát hơn chút.
_Em xin anh...
Đầu nhỏ gục vào lưng nó, nói bằng giọng yếu ớt nhất mà nó có thể nghe. Nó day dứt nhiều lắm. Đến căn nhà có giàn hoa giấy. Dừng lại, nhỏ xuống xe, còn tần ngần. Nó mỉm cười.
_Em vào đi, anh đi bộ chút cho khỏe chân.
_Để em đèo anh về.
_Hâm. Vào đi, thi xong rồi thì tâm lý thoải mái, xin hai bác đi chơi đâu đó một thời gian ý cho biết đây biết đó.
_Em không muốn. Anh đừng như vậy với em mà...Em có gì không tốt hả Minh? Huhu...
Lần này thì nhỏ ôm mặt khóc. Đầu óc nó lúc ấy trống rỗng. Nó cứ thế bước đi, an ủi, khuyên nhủ, phũ phàng, nó đều làm, chỉ thiếu điều quỳ xuống xin nhỏ đừng yêu nó nữa. Nghe có vẻ bôi bác nhưng nếu hiệu quả thì nó cũng xin làm. Nhỏ chạy theo ôm nó lại.
_Em xin anh... Hức hức... Em không muốn có cảm giác thiếu anh đâu. Em trải quá đủ rồi... Hức...
Vẫn im lặng, nó không biết nên làm sao.
_Hay cho em giả làm người yêu của anh cũng được... Chỉ là giả thôi được không anh? Em xin anh...
Nhỏ hấp tấp nói vội trong nước mắt như tìm ra một lý do hay lắm.
_Tâm... Dù là thật hay giả cũng đều thiệt thòi cho em. Nghe này... Anh chẳng có gì. Ngoại hình cũng tệ hại. Đi với em anh ngại lắm, anh ngại người ta so sánh là tại sao em đẹp như vậy, lại đi với cái thằng vừa lùn vừa xấu như anh lại còn chỉ là thằng sinh viên quèn. Anh ngại cái cảm giác đó em hiểu chưa?
Nó nói dòng suy nghĩ của nó, mong nhỏ Tâm tổn thương mà buông nó ra. Vậy mà.
_Em không quan tâm, em không quan tâm... Em xin anh, là giả cũng được. Em không cần anh yêu em thật lòng, chỉ cần em yêu anh là đủ...
_Không... Anh không đồng ý!
Nó dứt khoát.
_Anh... Thực sự anh cần nhẫn tâm với em vậy không? Chỉ là giả thôi mà? Được rồi. Em sẽ biến mất, biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời anh. Anh sẽ không còn nhìn thấy em nữa đâu. Đừng hối hận anh nhé.
Nhỏ Tâm cười một cách đau khổ khuôn mặt tuyệt vọng, trong một thoáng suy nghĩ đi qua, nó tưởng nhỏ muốn làm điều gì ngu ngốc.
_Được rồi! bây giờ anh với em hãy cùng diễn một vở kịch. Chúng ta sẽ làm người yêu của nhau. Nhưng hay nhớ đây là một vở kịch nên một trong hai người có thể dùng lại bất cứ lúc nào. Không lỗi lầm, không oán trách, không hối hận. Em đồng ý không?
Nó chỉ nghĩ được vậy để ngăn dòng xúc động của nhỏ. Mặt nhỏ Tâm rạng rỡ hơn.
_Thế nào cũng được, miễn là cho em được yêu anh.
Nhỏ hôn nó mãnh liệt như thứ cảm xúc nhỏ kìm nén bấy lâu nay. Nó không đáp trả chỉ buông nhỏ ra nhanh chóng, nó biết nó đã lại phạm vào một ngưỡng cửa khác. Về ký túc, nó đi chậm rãi vì quá chán nản. Nó không biết phải kết thúc mớ rắc rối nó tự vướng vào này như thế nào. Đêm đó lại là một đêm dài.
Sáng hôm sau nó đến quán, nhỏ Hoài nhìn thấy nó thì nhăn răng cười chạy lại xoa xoa mặt nó.
_Trời ơi... Lùn mẩu, lùn tịt, lùn xấu xí của em về rồi hả?
Ít ra nhỏ Hoài cũng giúp nó yêu đời hơn chút.
_Lùn thì lùn thật như đây có nhiều mẩu với lại không tịt đâu nha.
Nhỏ Hoài trề môi.
_Xì... Anh nói chuyện nghe ghê thấy mồ. Sao không nhớ em hả?
_Nhớ chứ, nhớ cái người vừa gặp nhau đã chê tùm lum à.
_Hihi, bày đặt. Vô chào anh Tân đi rồi ra tám với em. Lùn đi làm em chán quá trời.
Nó vô phòng, chào anh quản lý xin vào việc lại. Rồi bắt đầu chạy bàn như trước. Tự nhiên nó thích đến đây, công việc giúp nó quên đi được nhiều chuyện không vui.
_Thế nào? Cưa được cây chưa anh?
Nhỏ Hoài chớp mắt. Nó vờ không nghe.
_Bàn 3 một nâu đá, nhanh lên chị hai. Người ta đợi nãy giờ.
_Đây đây... Giục thấy ghét.
Nhỏ Hoài nhăn mặt, nó kệ rồi chạy qua chạy lại cho bận chẳng dám loanh quanh để nhỏ Hoài hỏi. Lúc sau, vô bếp rửa ly, vậy mà nhỏ cũng đi theo.
_Đổ chưa nói em biết đi mà...!
Nhỏ cứ nhõng nhẽo nó. Thế nào lại đánh rớt lọ đường.
_Á...!
_Đổ rồi nhé!
_Thiệt hả anh?
Nhỏ trợn mắt ngạc nhiên.
_Ừ đổ đường rồi, lấy cái chổi vô quét đi không kiến bu bây giờ.
_Ứ làm... Lùn cứ giấu em. Em ghét lùn.
Mặc cho nhỏ lẩm bẩm, nó vào làm việc như cũ. Không hiểu sao, nó không muốn nói chuyện với bất kì ai về nhỏ Nhi.
Kể ra hơn một tuần không gặp nhỏ Nhi. Số thì chẳng thèm hỏi, yêu đương như vậy có vẻ hơi kì cục. Nên chiều đến nó qua nhà nhỏ. Đứng ngoài cổng, ngôi nhà bé hai tầng nó mới đến lần hai, nó thấy nhỏ Nhi ôm con mèo lông trắng vuốt ve, mắt thì hướng lên bờ tường đối diện.
_Cốc...!
Nó gõ vào cửa, nhỏ thấy nó liền thả mèo xuống chạy ra mở. Miệng cười tươi.
_Hihi. Anh... Qua em chơi à?
_Ừ.
Nhỏ đi trước, nó dắt xe vào theo. Nhìn nhỏ từ sau, nó thấy được mong ước về một cuộc sống bình yên. Nhỏ không cầu kì chỉ giống như mọi người khác, đi đôi tông và mặc bộ đồ rộng, nó không biết gọi là gì nhưng rất dễ thương. Mắt kính không đeo, tóc để thả. Phải nói rằng nhỏ hoàn hảo đúng một hình mẫu nó thích. Hai đứa không vào nhà vì nó muốn ngồi ngoài hiên cho mát. Chiều hôm nay đầy gió.
_Nhà giờ có ai không?
_Không, bà em qua hàng xóm rồi. Bố thì đi làm chưa về.
_Vậy mẹ đâu?
Trong một vài phút sau đó, nó thấy mình đã hỏi một câu ngốc nghếch. Nhỏ chỉ tay lên bàn thờ phía sau, có đi ảnh của một người phụ nữ mà nhìn kĩ thì thấy nhỏ giống hết bà ấy. Nhỏ cười buồn.
_Mẹ em mất rồi.
Chỉ thế thôi là đủ thấy nhỏ đáng thương đến mức độ nào. Nó không cố nói gì nữa chỉ ôm nhỏ lại.
_Anh nhớ em!
Nó nói dối trắng trợn để Nhi quên đi cảm giác vừa rồi. Nhỏ cười.
_Thiệt hả?
_Còn em thì sao?
Nhỏ vẫn cười, mặt tỏ ra lém lỉnh.
_Hơi hơi...hihi, vừa gặp tuần trước mà.
Nhỏ này nhiều lúc mơ mộng, nhiều lúc lại rất thực tế. Nói chung một cô mọt sách thì sẽ rất khó hiểu.
_Thế hỏi lại lần nữa. Có nhớ anh không?
Nó đứng dậy tính về. Vì nó chẳng thiết tha, chỉ làm màu vậy thôi. Giờ về cũng không ảnh hưởng gì đến nó mà. Nhỏ không cười nữa giữ nó lại.
_Thì có nhớ! Anh sao thế?
_Thấy chán vì có người không nhớ mình.
_Dở hơi, anh xấu tính quá.
_Xấu vậy đấy, có yêu không?
_Có yêu! Hihi.
Lại cười. Con nhỏ này đúng khó hiểu. Chắc nhỏ không biết lúc nào nó đang giỡn mà lúc nào nó đang thật.
Nó ở với nhỏ cả buổi chiều mà cũng chỉ thấy mỗi bà của nhỏ về. Còn bố nhỏ thì chưa thấy, có lẽ đây là một con người của công việc giống nhỏ này.
_Bố em toàn về muộn, trưa và tối chỉ có em với bà ăn chung thôi. Sáng thì đôi khi mới được cả ba người.
Nhỏ kể, đôi mắt đượm buồn. Nó bắt đầu thấy chùn bước và tội lỗi khi ngày càng lấn sâu vào cuộc sống của nhỏ. Nhỏ đã chịu nhiều tổn thương, vậy khi nó đi. Nhỏ sẽ ra sao. Nó không dám tưởng tượng.
_Anh ở đây ăn cơm với hai bà cháu em được không?
Nó gật đầu. Nó thương nhỏ, nó muốn nhỏ vui, thật vui. Để bù đắp những lỗi lầm nó đã gây cho nhỏ. Ngôi nhà nhỏ, hôm nay có nhiều tiếng cười nói hơn. Nó biết Nhi đã cười rất nhiều, bà của nhỏ cũng vui vẻ kể cho nó nhiều chuyện vì theo lời kể của nhỏ, bà bảo nó lễ phép nên bà quý. Hôm nay được nhỏ Nhi nấu cho ăn. Đã lâu rồi nó không được có cảm giác này kể từ khi em đi. Những món ăn nhỏ làm không ngon và lạ như em, nhưng chúng mang một ý nghĩa chung. Dù sao Nhi cũng đang là người yêu nó.
_Món canh này ngon quá!
Nó khen, nhỏ che miệng cười, không đáp. Nó biết nhỏ thuộc mẫu con gái Á đông, nên việc được người yêu khen sẽ rất tự hào.
_Bà ăn thêm đi.
Nó tiếp. Bà nhỏ cười, răng đen vì nhuộm giống bà của nó.
_Cái thằng này... Ở nhà bà còn tiếp thêm chi? Chúng mày thanh niên sức khỏe thì ăn chứ bà no rồi. Bộ mày yêu con Nhi nhà bà hả?
Từ chiều chỉ biết chào hỏi bảo là bạn. Nên bà cũng không nói giờ bà mới hỏi đúng bữa cơm để không lảng được. Đúng là gừng càng già càng cay.
_Bà ơi! Bạn cháu mà bà.
Nhỏ Nhi chối. Nó im lặng.
_Bà hỏi vậy thôi, con bé này có tật nên giật mình đây mà. Yêu chi yêu nhưng mày phải thương cháu bà nghe không? Nó khổ từ bé rồi mà thằng bố nó không để ý gì cả.
Bà chép miệng, người già thường nói thật, họ chẳng để ý nhiều.
_Bà yên tâm đi. Cháu sẽ thương mà.
Nó nửa đùa nửa thật để có sự tin tưởng của bà và cái đỏ mặt thẹn thùng của Nhi. Nó bên ngoài thì tươi cười bên trong lại lo lắng bởi sự ngu ngốc của mình. Chỉ sau nhiều ngày thay đổi, nó bắt đầu ăn nói chẳng suy nghĩ gì hết. Việc này thật sự tai hại.
Ra về, nhỏ đưa số bảo gọi cho em khi đến nhà. Nó không về luôn mà gọi cho Tuấn, thằng bạn của nó. Chắc thằng Tuấn cũng giận nó lắm, nhưng chẳng hiểu sao nó chỉ muốn tâm sự với thằng này. Dù sao hai thằng con trai dễ thông cảm với nhau hơn. Hẹn được ở một quán nước nhỏ ven đường. Nó tránh nơi đông người vì muốn có không gian để nói chuyện. Thằng bạn nó đến nơi, mặt nhăn nhăn.
_Tôi đ** hiểu ông suy nghĩ gì nữa! Con bé đó có gì hay ho đâu mà đâm đầu vào?
Nó im im để nghe thằng bạn xả tức.
_Biết rồi à?
_Biết rồi, cả trường đồn ầm lên thì chả. Ông cứu nó khỏi chết đuối chứ gì, xong tán đổ luôn, kể cũng giỏi.
_Giỏi gì? Tôi có yêu nó đâu.
_Không yêu mà tán. Ông thần kinh à, hay định chăn. Nói thật ông bỏ cái ý định đấy đi. Ông hợp với trai ngoan hơn là trai hư đấy. Đừng có đú nữa.
Thằng Tuấn hình như bực quá nên nói to, nó bình thản.
_Giờ im cho tôi nói hay đi về? Tìm ông để nói chuyện chứ đâu phải để mắng tôi.
_Được rồi, kể đi xem nào. Tôi đang điên đầu đây.
_Chẳng qua thằng Khánh nó thách tôi tán đổ với lại chán quá nên tán, có cái gì mà điên đầu.
_Ông không thấy khổ cho nó à? Đành rằng kệ mẹ nó nhưng là con trai thì không nên làm mấy trò đấy.
Nó lắc đầu.
_Thật sự lúc đấy tôi cũng không biết mình nghĩ gì nữa, giờ cũng không biết giải thích ra sao cho ông hiểu, nhưng Ly... Ảnh hưởng tới tôi...
_Ông im mẹ đi. Giờ lại đổ tội, là tại ông. Ly đã mất... Và ông biến chất chứ đổ cho ai. Giờ giải quyết con nhỏ ấy luôn đi để lâu lại lụy nhau. Ông yếu lòng lắm, nhưng nếu ông yêu nó thì tôi không ý kiến vì đó là quyền của ông. Nhưng hãy suy nghĩ vì có nhiều người xứng đáng với ông hơn.
Nó chẳng quan tâm đó là ai. Thằng Tuấn vỗ vai nó.
_Minh này. Anh em với nhau, tôi lo cho ông, ông cứ như thế này thì không có tương lai đâu. Suy nghĩ đi, suy nghĩ kỹ vào xem ông thật sự yêu ai, thích ai. Ngoài Ly ra... Chuyện con nhỏ kia, đừng cố gieo hy vọng cho nó, hay bất kỳ ai ông không yêu. Con gái khi họ đã yêu thật lòng thì họ lụy vô cùng. Đến khi muốn buông cũng không buông được đâu.
Thằng Tuấn đi về sau vài phút. Nó thở dài. Tưởng trút bỏ được tâm sự mà giờ đến thằng bạn thân cũng coi nó là đứa không tốt, ước gì có chị ở đây để chị cho nó một lời khuyên. Vì nó biết, chỉ có chị là người hiểu nó nhất. Nhưng nó nhận ra, giờ chị chẳng còn ở cạnh nó nữa.