pacman, rainbows, and roller s
Trang ChủYêu cầu truyện
01:17 24/11/24
↓↓Xuống cuối↓↓
Say nắng cô em tán cô chị
Lượt xem: 2384

Chap 33-35

Đọc truyện Say nắng cô em tán cô chị - Nvip.Wap.Sh

CHAP 33: QUẢ ĐẮNG

Xe chạy thẳng qua con đường hai bên đầy ắp những mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ các hàng cơm quanh đó, qua cả cái chợ đầy mùi tanh của thịt cá và những tiếng chèo kéo mua bán của người bán hàng sau đó đá sang con đường trung tâm vào thành phố sầm uất với những ngôi nhà hiện đại rồi ôm cua vào một con đường nhỏ quen thuộc với những tán cây xanh rợp đường. Về tới nhà, em mở cổng dắt xe vào bên hông rồi khóa cửa cổng bước vào nhà thì thấy mẹ đang ngồi đó xem TV. Thường thì hàng ngày vào giờ này đáng lẽ ra mẹ phải ở quán để chuẩn bị thức ăn cho buổi tối cho khách, sao lại có thời gian ở nhà thế này?

“Ủa? mẹ không ra quán ạ?” – Em cất tiếng hỏi
“Ừm! tí mẹ ra. Ngồi xuống đây mẹ hỏi chút chuyện”
“Dạ” – Em giật thót người. Chả lẽ mẹ biết chuyện sáng nay em cúp cua hay sao? 
“Có chuyện gì vậy mẹ?” – Giọng hơi run 
“Hôm nay con đi chơi với con Linh phải không?”
“Linh…Linh nào mẹ?” – Em ấp úng
“Con không cần chối. Hồi chiều mẹ thấy con với nó 2 đứa đèo nhau rồi còn ôm nhau chặt cứng trên xe. Con bảo nó ra Hà Nội rồi sao giờ còn có mặt ở đây?”
“Dạ! Mẹ nhìn thấy ạ?”
“Ừm!”
“Vâng!” – Giọng em chùng xuống
“Linh vô đây dự đám cưới anh họ. Cô ấy có gọi điện cho con rồi hẹn con đi chơi thôi”
“2 đứa vẫn còn tình cảm với nhau à?” – Mẹ gặng hỏi
“ Dạ không? Con với Linh giờ chỉ như bạn bè thôi”
“Bạn bè mà ôm nhau chặt cứng như thế à? Tôi đẻ ra anh tôi thừa biết tính anh. Hai đứa giờ lớn rồi cũng tự biết suy nghĩ cho tương lai. Đừng có làm khổ bố mẹ nữa nghe không?”
“Dạ. Con biết rồi”
“Thôi vô nhà tắm rửa đi rồi còn đi làm. Đồ ăn với cơm mẹ có để ở cái cạp lòng đấy. Tí nhớ mang theo mà ăn. Mà con Linh khi nào nó về lại Hà Nội?”
“Dạ. Mai đám cưới xong rồi về luôn. Có chuyện gì hả mẹ?”
“Vậy hả? Ừm! Mẹ tính gặp nó nói chuyện tí. Mà nó đi sớm vậy nên thôi”
“Chuyện gì mẹ?”
“Anh không cần biết. Đi tắm đi”

Vác cái thân lên phòng cất cái balo vào một góc, kiếm ít đồ sạch rồi lẹ làng chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa và thay quần áo rồi xuống dưới nhà kiếm ít đồ ăn lót dạ vì từ trưa tới giờ có ăn được gì đâu. Sau khi bỏ bụng được hai trái chuối, em lên phòng để thay đồ chuẩn bị đi làm. Tối nay My có hẹn em nhưng em mắc làm nên đành phải bảo cô ấy tới luôn quán. Không biết có chuyện gì nhưng tối nay được nhìn thấy My cũng làm em cảm thấy vui vui rồi 

Lửng thửng dắt chiếc xe ra khỏi cổng rồi rồ máy hướng về phía quán. Trời lại mưa phùn, cái thời tiết này đúng là hãi thật. Mưa, gió, và cái lạnh như làm con người ta muốn tê tái. Sống ở đây bao nhiêu năm rồi nhưng đến tận năm nay em mới được chứng kiến cái thời tiết đến khắc nghiệt của phố núi này. Chỉ muốn vòng xe về chui vào chăn ấm và hưởng thụ một giấc ngủ cho sướng cái thân 

Đến quán và mọi việc vẫn như ngày nào. Đầu tiên là ăn chửi sau đó sắp xếp lại bàn ghế và ngồi chém gió chuẩn bị order cho khách. Đến khoảng 7h, quán chỉ lưa thưa vài người, chắc do trời mưa nên người ta ít ra đường. Mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn thì cánh cửa quán mở, người con gái em mong chờ nhất tuần qua bước vào. Trông cô ấy vẫn như vậy, vẫn có nét hiền dịu ẩn chút cá tính trong cách ăn mặc. Với chiếc áo len cùng đôi bốt cao, cái túi xách bên vai và cái nơ trên đầu – chỉ nhiêu đó thôi cũng thu hút mọi ánh nhìn trong quán rồi

“Em uống gì để anh đi lấy?”

“Ca cao nóng” – My nhẹ nhàng đáp lại

Bỏ dở hộp cơm. Em tự tay pha cho My một ly ca cao nóng. Phải năn nỉ dữ lắm thằng cha pha chế nó mới chịu dạy cho và đây cũng chính là sản phẩm đầu tiên em làm ra

“Ca cao của em đây? Có chuyện gì muốn nói với anh à?” – Em tươi cười hỏi 
“Anh ngồi xuống đi. Em sẽ nói ngắn gọn thôi” – My cầm lấy ly ca cao nhấp một ngụm rồi để xuống
“Chắc anh cũng biết hơn một tuần nay em cố tình tránh mặt anh đúng không? Cả chị Thy lẫn cái Linh đều cố giấu em, anh biết vì sao không?”

Em lắc đầu, ngồi im lắng nghe. My cười nhạt

“Đó là hình phạt dành cho anh vì những gì anh làm trong buổi sinh nhật hôm nọ. Hôm đám cưới, anh tỏ tình với em thật sự mà nói em rất vui…” – Em lùng bùng lỗ tai khi nghe những lời nói ra từ miệng My 
“Đáng lẽ em sẽ đồng ý trở thành bạn gái của anh ngay trong ngày hôm đó nhưng em cũng muốn để cho anh phải chịu những gì do anh gây ra nên mới quyết định là trả lời sau. Em nhờ Linh và Thy để ý anh. Em biết những ngày sau đó anh rất buồn nhưng em lại cực kì vui vì em có thể kiểm chứng được phần nào đó tình cảm của anh dành cho em. Nhưng….”
“Hôm nay em nói với anh tất cả những lời này. Em muốn chúng mình sau này chỉ là bạn thôi. Đừng có nghĩ tiến thêm bước nào nữa. Chỉ là bạn, đơn thuần chỉ là bạn được không?”
“Em biết chắc anh sẽ thắc mắc nhưng hôm nay anh đã làm gì đi đâu anh tự biết. Trong khi đợi em trả lời, anh lại đi chơi cùng với người con gái khác. Ôm, hôn tỏ ra rất hạnh phúc thì cái lời tỏ tình của anh khi đó liệu có bao nhiêu phần trăm là sự thật đây hả Minh?”

Những lời My nói giống như dao đâm vào tim em vậy. Nói sao nhỉ, tại em ư? Ừ thì tại em. Chính em đã từ bỏ cơ hội của mình mà. My nói đúng, liệu cái lời tỏ tình kia có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Giọng My cứ ôn tồn nói, cô ấy khóc, những giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má xinh đẹp. My khóc vì em cảm giác này sao nó khác trước vậy. Em cứ ngồi đó im lặng nhìn cô ấy rồi lại ngước ra cửa sổ nhìn mư. Ly ca cao đã nguội lạnh từ lúc nào

“Anh không có gì để giải thích sao?”
“Em đã nói vậy thì anh phải giải thích gì nữa đây. Anh chỉ muốn nói một câu thôi: Anh yêu em là sự thật, em muốn tin hay không thì tùy. Chính anh đã vứt bỏ cơ hội của mình. Và thật mừng khi anh cũng biết em có tình cảm với anh. Chỉ cần vậy thôi” – Em mỉm cười nhìn cô ấy
“Anh cũng không xin em thêm cơ hội nào nữa đâu. Đó coi như là thêm lần nữa trừng phạt anh đi. Anh đã từng mất đi tình yêu một lần nhưng lần này sẽ khác, anh sẽ cố gắng bằng mọi cách để giữ lại nó. Đối với anh một lần là quá đủ. Thế nên hiện tại bây giờ chúng ta cứ là bạn của nhau đi. Một thời gian sau, khi nào em đã quên được mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay anh sẽ tán em lần nữa. Chỉ cần em biết tình cảm của anh đối với em là sự thật. Thế là được rồi” 
“Giờ anh phải đi làm việc. Em ngồi chơi nhé” – Nói xong em đứng dậy bước thẳng vào quầy, bỏ lại My đang giương đôi mắt ngơ ngác đẫm nước mắt nhìn em 

(Thực ra hôm đó em không nói sến như thế đâu. Đại khái là sẽ cố gắng tìm cách giảng hòa thôi. Thêm tí mắm muối vào cho câu văn nó sinh động  Các thím đọc đoạn này đừng thấy gai mình nhé  )

Hộp cơm mẹ làm hôm nay toàn món ngon sao mà ăn vào thấy nhạt thế, em nuốt không nổi đến miếng thứ 2. Cảm giác có cái gì đó đè nén trong cổ họng khiến cho đến việc nuốt nước miếng thôi cũng thấy khó nữa. My ngồi đó thêm một lúc rồi tính tiền đi về, ly ca cao chỉ uống được một ngụm, có lẽ là không ngon nhưng cũng có lẽ vì chuyện ngày hôm nay khiến cho cô ấy cảm thấy buồn lòng. Biết sao được, lỗi là tại ở em, chỉ biết trách em vô ý vô tứ làm hỏng đi tất cả để rồi chỉ biết ngồi thu lu trong một xó để tự than thân trách phận

Trời tạnh mưa cũng là lúc quán chuẩn bị đóng cửa. Em lại bon bon trên xe ghé qua một quán tạp hóa ven đường mua vài lon bia và bịch bim bim. Em muốn uống, hễ cứ buồn em lại muốn uống để cho say, để quên hết mọi việc và khi chìm dần vào giấc ngủ thì cũng là lúc con người em cảm thấy nhẹ nhõm và sảng khoái nhất 

Về tới trước cổng nhà, em nhanh chóng cất xe rồi khóa cửa cẩn thận. Bố mẹ đã đi ngủ, căn nhà lại chìm vào cái vẻ im ắng vốn có của nó. Lẳng lặng xách bịch đồ vắt lên giường, thay bộ quần áo cho thoải mái rồi vào nhà vệ sinh rửa sơ cái mặt rồi chạy lên phòng khóa cửa lại mở lon bia và uống 

Em là người rất thích sự ồn ào, náo nhiệt nhưng cũng cực kì ưa tự kỉ. Lon bia, tiếng nhạc của Mr.Siro phát ra từ cái loa vi tính và ánh sáng của những ngọn đèn đường hắt vào cửa sổ, chỉ nhiêu đó thôi cũng làm em cảm thấy bình yên đến lạ, Mỉm cười rồi lại bật bia cứ thế hết lon này đến lon khác cho đến khi em gục xuống miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên một người nào đó rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy bởi tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường. Lần nào cũng vậy, hễ cứ uống vào là đau đầu, phờ phạc hết cả người. Cũng may, hôm nay là cuối tuần chứ vác cái thân này mà vào trong lớp chắc chết quá. Dọn dẹp lại đóng vỏ bia đang vứt ngổn ngang dưới sàn nhà, sắp xếp lại chăn màn rồi chạy ù vào nhà vệ sinh tắm rửa. Sáng nay rỗi không làm gì nên rủ chạy sang nhà thằng Huy rủ nó làm ván LOL, anh em với nhau lâu rồi cũng chưa đánh

Vừa mới đến nhà thằng Huy thì ông anh bảo nó vừa chạy đi đâu rồi đấy. Chán nản mở một máy lên, vừa đăng nhập vào Garena thì điện thoại rung. Trên màn hình hiện lên chữ Thy

“Đang ở đâu đấy?”
“Nhà thằng Huy, có gì không?”
“À! Gọi rủ mày đi uống café ấy mà? Đi không?”
“Không. Tao đang bận”
“Bận gì? Đi với tao cho vui”
“Đã bảo là đang bận mà. Khi khác nha”

Em cúp máy thì vừa lúc tìm được trận đánh trong LOL. Đang chiến chắc được khoảng 10 phút thì bỗng dưng cái tai của em được ai đó kéo ngược lên trên quay ngược lại thì cái người mà ai cũng biết mặt đằng đằng sát khí đang gằn từng chữ một

“Mày bận thế này hả? Dẹp”
“Đau..đau tao…từ … Ái đau. ĐM đang combat”

Nó thả tai em ra. Rồi chạy lên trên chỗ máy chủ. Em không quan tâm nó làm gì. Đang combat dở thì màn hình tự nhiên bị thoát ra rồi máy tắt hẳn. Em đang còn lơ ngơ không biết gì thì

“Dẹp ngay! Đi với tao. Tao hỏi tội mày”

Chẳng nói chẳng rằng nó kéo em thẳng ra cửa trước cơ số con mắt ngỡ ngàng của những thanh niên trong quán. Lần trước là cô em Linh, lần này đến cô chị Thy kiểu này chắc em bẽ mặt đến chết quá 

“Để xe mày ở đó. Đi xe tao” 
“Thế tí tao về bằng gì?”
“Tí tao chở về”

Em và Thy ghé vào một quán café gần đó. Vẫn những thức uống cũ: ca cao nóng cho em và sinh tố bơ cho Thy, mặt nó có vẻ dãn ra khi được vào trong chỗ ấm cúng như thế này

“Có chuyện gì?”
“Mày với con My cãi nhau đúng không? Hai đứa bay có chuyện gì à?”
“Có đôi chút hiểu lầm thôi” – Em chối rồi đưa ly cao cao lên miệng nhấp
“Cái hiểu lầm của mày á? Cái mặt mày tao còn lạ gì nữa. Có phải mày đi chơi với con bé bồ cũ của mày rồi bị con My nhìn thấy nên 2 đứa bay mới giận nhau chứ gì?”
“Nhưng tao với My có là gì của nhau đâu mà giận”
“Chứ không phải là mày tỏ tình với nó rồi à?”
“Nhưng cô ấy chưa đồng ý” – Chép miệng
“Ủa. vậy hả? Mấy hôm trước nó có bảo tao với cái Linh để ý mày. Thấy nó có vẻ vui lắm . Rồi hôm qua về nó đóng cửa phòng khóc một mình. Tao đoán là chiều hôm qua nó thấy mày đi với con kia nên mới thế”
“Sao mày biết?”
“Hôm qua mày cúp học, tao cũng cúp mà. Đang đi chơi với anh yêu thì thấy mày chở con bé đó vô khu X chơi mãi đến 3 - 4 h chiều lúc tao đi mua đồ 2 đứa bay mới mò mặt về . Mày được lắm, dám làm em tao khóc. Mày liệu cái thần hồn đó”

Em thở dài rồi kể hết mọi chuyện từ cái hôm đám cười đến ngày hôm qua cho Thy nghe. Nó chăm chú, chốc chốc lại cầm ly sinh tố lên hút cái chụt rồi để xuống. Ở cạnh Thy, em thoải mái trải lòng của mình, không phải giấu diếm hay e sợ một điều gì hết. Cũng bởi vì lẽ đó nên ngoài mẹ ra, Thy là người mà em hay tâm sự nhất

“Vậy mày cũng sai chứ đâu có đúng. Mày với cái My chưa ra sao lại đi chơi cùng với con bé kia? Gặp tao tao cũng không chấp nhận được”
“Thì thế tao mới nói. Giờ phải làm sao?”
“Con làm sao nữa. My nó yêu ghét phân minh lắm. Kiểu này khó cho mày rồi”
“Mày không giúp được tao à?”
“Không. Cái này mày phải tự lực cánh sinh thôi. Tao chỉ có thể nói cho mày biết cái này. My cứng rắn rất dễ cảm động. Những điều còn lại tự mày phải tìm hiểu rồi suy nghĩ lấy”
“Vậy thôi á? Không còn gì nữa à?”
“Chứ mày muốn gì nữa? Mà mày với con bé kia đã kết thúc thật chưa đấy?”
“Ừm! Hết lâu rồi. Chỉ là lâu ngày gặp lại nên rủ nhau đi chơi cùng thôi”
“Rủ nhau đi chơi cùng??? Có mà tình cũ không rủ cũng đến á. Mày cẩn thận đấy. làm cái My khóc lần nữa thì xem tao làm gỏi mày như thế nào?” 
“Hộ tao cái” 

Câu chuyện của bọn em lại xoay quanh vấn đề của Thy và thằng bồ DJ của nó. Hai đứa cũng tính ra trường rồi cưới. Nó còn bắt em không được cưới trước nó rồi còn phải học đánh piano để đàn trong lễ cưới của nó nữa. Chưa hết, từ giờ cho đến ngày cưới, mỗi ngày, nó bắt em phải đút đít heo 10.000 rồi mang con heo đó làm quà mừng cho nó. Tính nhẩm thử xem, còn hơn 1 năm nữa mới tốt nghiệp, loay hoay thì cũng phải mất tầm 400 ngày nữa. 400*10.000. 4 triệu tiền cưới 

“Chờ chút tao có điện thoại. Ủa? Của My nè?”
“Alo! Chị nghe bé?”
“Dạ..Vâng…Da?....SAO Ạ” – Giọng Thy hốt hoảng thốt lên


CHAP 34: ĐẸP TRAI KHÔNG BẰNG CHAI MẶT 

“Đỡ đau chưa em?”
“Ủa Minh? Sao anh ở đây?”

Đỡ My dậy ngồi tự lên cái gối kê trên giường rồi quay ra bàn lấy cho cô ấy một ly nước. Đôi mắt như dại đi có lẽ vì đau hoặc mệt mỏi. Nhìn My lúc này em cảm thấy mình như đau từng khúc ruột

“Thy chạy đi mua cháo cho em rồi. Đã khỏe hơn tí nào chưa? – Em hỏi, Thy không trả lời chỉ gật gật cái đầu
--------------------

1 tiếng trước

“Chạy chậm chậm thôi Minh. Cẩn thận xe đấy” – Tiếng Thy giục từ phía sau
“ĐM. Nói nhiều. Im tao lái”

Tốc độ của chiếc Atila cứ thế tăng dần theo những cú kéo ga của em. Lạng lách, đánh võng, rú ga, bóp còi, thậm chí cái mũ bảo hiểm trên đầu của em còn chưa thèm cài nữa. Chẳng hiểu vì sao trong lòng của em cảm thấy bất an đến cùng cực.

Chạy xộc vô bệnh viện rồi túm đại một ông bác sĩ hỏi phòng cấp cứu nằm đâu rồi lại ba chân bốn cẳng như bị ma đuổi mà không để ý rằng xung quanh biết bao nhiêu cặp mắt đang chĩa cái nhìn xoi mói vào mặt. Mở cánh cửa ra. My nằm ở trên chiếc giường khăn trắng với nhiều vết máu loang lổ trên người. Chạy tới gần thì bị bác sĩ đuổi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lòng em cứ như lửa đốt mà quên mất rằng, con bạn mình đang phải xách đôi dép cao gót trên tay hớt hải chạy theo

“Sao rồi? Cái My sao rồi” – Vừa thở Thy vừa hỏi
“Tao không biết nữa? Đang tính hỏi thì bị mấy ông bác sĩ đuổi ra ngoài rồi”
“Thế mày có thấy được con My không?”
“Có! Người máu không? Không biết có bị gì không nữa?”

Thy lấy điện thoại ra gọi rồi nói chuyện với ai đó hình như là bố mẹ của My. Còn em thì cứ đưa mắt vào cánh cửa màu xanh nhạt kia, lâu lâu lại ngó vào trong nhưng cơ hồ chỉ thấy một màu trắng của khoảng không trong đó.

Cửa mở, một ông bác si già bước ra đang nói nói gì đó với cô y tá bên cạnh. Em lật đật chạy lại hỏi thì được biết My không sao, chỉ là bị chấn thương một chút phần mềm nhưng vẫn phải làm các bước xét nghiệm đàng hoàng xem có ảnh hưởng đến não hay bộ phận trong người không. Nghe đến đó, em cũng yên tâm phần nào

Cái giường xe được em đẩy vào phòng xét nghiệm. Cô y tá bảo em ra ngoài quầy để đóng tiền viện phí thì đến bây giờ mới chợt nhớ ra trong túi chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy 100k. Khẽ kéo Thy lại nói nhỏ vào tai nó

“Đưa tiền đây tao đóng tiền viện phí cho My”
“Mày ra đóng đi. Tao có mang theo tiền đâu? Tí đi rút tao trả cho”
“ĐM. Tao còn 100k nè? Đóng sao giờ?”
“Ôh thế chưa nhận lương à?”
“Còn mấy ngày nữa mới sang tháng. Lương lậu chi giờ này. Thẻ mày đâu đưa đây tao đi rút”

Thy làu bàu cái gì đó rồi cũng lục túi xách đưa cái ATM cho em. Xui rủi cái cây rút tiền gần bệnh viện lại bị hỏng nên đành phải chạy bộ ra cái ngân hàng gần đó rút. Cơ mà con bạn em làm cái éo gì mà nhiều tiền vãi. Trong tài khoản còn những cả chục củ. Kiểu này phải mượn xài tạm vài bữa mới được 

Xét nghiệm và làm thủ tục nhập viện xong thì My được thay bằng bộ quần áo bệnh nhân trắng toát. Làn da của cô ấy không còn ửng hồng như trước nữa mà cơ số những vết trầy xước, đỏ lự. Nhìn My em chỉ ước người đang nằm trên cái giường bệnh đó là chính mình

--------------------------

“Em uống miếng nước rồi nằm nghỉ đi. Để anh hạ điều hòa xuống nhé?” – Vẫn không nói gì chỉ gật đầu, đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Bố mẹ My tới. Họ nhìn thấy My đang nằm trên giường bệnh thì vội vàng chạy xấn lại để hỏi thăm. Mẹ My còn khóc nữa, làm cha mẹ thấy con bị như thế này hỏi sao mà không đau lòng được chứ. Mãi một lúc sau, họ mới nhận thấy sự có mặt của em trong phòng

“Cậu là…?” – Bố My cất tiếng hỏi
“Dạ! Cháu là Minh. Bạn của My”
“Hình như bác có gặp cháu ở đâu thì phải?”
“Dạ vâng!. Lúc bé Linh đậu đại học có tổ chức ăn mừng ở dưới nhà. Cháu được mời tới ạ” – Em lễ phép trả lời
“Cháu vào đây lâu chưa? Bác sĩ có nói con bé bị sao không?” – Mẹ My hỏi dồn sau khi đỡ cô ấy nằm thẳng xuống và đắp thêm một tấm chăn trên người
“ Chắc sắp có kết quả xét nghiệm rồi đấy bác. Hồi nãy cháu có hỏi thì bác sĩ nói chỉ bị chấn thương phần mềm thôi nhưng muốn chắc ăn nên phải xét nghiệm lại toàn bộ. 2 bác cứ yên tâm”

2 người không nói gì chỉ gật đầu nhìn em rồi lại nhìn My. Không khí im lặng bao trùm lên cả căn phòng. My sau một tỉnh cũng đã từ từ thiêm thiếp vào giấc ngủ. 

Một lát sau thì Thy về mang theo một cặp lòng cháo. Ngồi nói chuyện qua loa một lúc thì em xin phép về, Thy ở lại còn em chạy xe của nó, chiều vào trả lại.

Về tới nhà cũng gần 12h trưa. Căn nhà vẫn như ngày nào, vắng hoe không một bóng người. Chạy vào phòng vệ sinh rửa sơ qua cái mặt rồi lại xách mông sang quán kiếm chút gì đó bỏ bụng. Cả sáng chỉ được ly ca cao nhạt thếch trong bụng đã vậy lại còn phải sồng cùng với tình trạng nơm nớp lo sợ nữa khiến người em run lên cầm cập vì đói.

My ngoài sở thích là ca cao nóng ra còn rât thích ăn hoa quả đặc biệt là sinh tố nên chiều hôm đó, sau khi năn nỉ ỉ ôi ăn vạ các kiểu để xin tiền mẹ, em cũng mua được cho cô ấy một ít cam sành. Em nhớ có vài lần đi uống café, cô ấy còn đòi thêm một ly nước cam và chỉ sau một cú hút, ly nước đã cạn đáy. Đó cũng là lý do vì sao cô ấy thường có một làn da rất đẹp – hồng hào và trắng mịn. 

Vô viện thì thấy chỉ có Thy và mẹ của My ngồi đấy. My vẫn đang ngủ. Em nhẹ nhàng dặt bịch cam lên trên bàn rồi hỏi xem My đã khỏe hơn chưa?, có ăn được gì không?, có còn đau nhiều không?. Em hỏi nhiều đến nỗi khiến cho mẹ cô ấy ngồi bên cạnh cũng nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên như thể em và cô con gái cưng của bác ấy đã có gì với nhau chưa vậy

Và rồi cứ thế ngày qua ngày, sau những giờ học trên trường và phụ giúp mẹ ở nhà, phần lớn thời gian của em đều ở trong viện để chăm sóc và nói chuyện với My. Bây giờ em mới biết được My chúa nhõng nhẽo, hình như đây là đặc tính của những đứa con gái đẹp hay sao ấy. Ngày xưa ăn trái cây hay sinh tố cứ phải gọi là không cần nhắc thế mà giờ đây phải nịnh nọt đủ kiểu thì cô nàng mới ăn cho một miếng. Tuy có mệt nhưng không hiểu sao thời gian đó, em cảm thấy cực kì hạnh phúc 

Có một lần, em nhớ mẹ My gọi em ra hỏi rõ chuyện hai đứa. Em khai thật toàn bộ luôn, người run lắm, còn mẹ cô ấy cứ hỏi em như hỏi cung tội phạm vậy cũng may có bác gái - mẹ Thy giải vây cho em chứ không trận đó em bị khủng bố tinh thần mất  Cũng may, em gia thế tốt lại hiền lành ngoan tính, lại được mẹ Thy buff thêm vài lời ngon ngọt nữa nên chuyện chẳng có gì cả. Mà nói thẳng ra, thời gian My nằm viện em là thằng chạy nhiều nhất. Còn nhớ đêm hôm nào đó, Thy ở lại trong viên trực gọi điện cho em bảo My đang thèm ăn trứng vịt lộn. Em cũng chạy đi mua giữa đêm dưới cái lạnh đến buốt người của thời tiết và những cơn mưa nữa. Lúc đó em không biết làm vậy mình có lợi gì không nhưng chỉ cần My nói muốn hoặc gì gì đó, trong khả năng của mình em sẽ làm. 

Dại gái thì có thật đấy, khi yêu đố thím nào dám bảo mình không dại đấy. Phải dại gái thì mình mới biết người kia quan trong với mình đến mức nào thế nên đừng có chê trách, hay khinh bỉ người đàn ông khi vì người anh ta yêu, anh ta có thể làm tất cả, kể cả tính mạng (cái này hơi quá  ). Đó mới thực sự là tình yêu, các thím nào hẵng còn FA thì cố gắng yêu thử đi nhé. Em đảm bảo rất tuyệt cmn vời 

Lan man quá trở về với vấn đề chính nào. Mấy ngày sau thì My ra viện, các xét nghiệm cho thấy cô ấy không bị sao, chỉ có phần chân là bị bong gân cần nghỉ ngơi khoảng vài ngày và tránh cứ động mạnh là sẽ khỏe lại. Thế rồi từ ngày đó em làm xe ôm cho My. Từ đi mua đồ hay đi chơi tới công chuyện, em và cô ấy cứ dính nhau như sam. My ngại nói em đừng làm thế nữa nhưng em cứ lầm lì, bảo với bé Linh là hễ thấy My sắp đi đâu thì gọi cho anh. Riết rồi cũng thành quen và thói quen đó hình như kéo dài tới tận bây giờ 

Noel tới báo hiệu một năm mới nữa sắp đến gần. Thời gian cũng trôi nhanh thật đấy, kể từ ngày em quen biết chị em nhà My đến giờ cũng gần nửa năm. Tỏ tình rồi thất bại rồi lại cương quyết ở lỳ bám trụ với ước mơ một ngày nào đó My đồng ý. Chân cô ấy đã khỏi cách đây khoảng 10 ngày, có thể tự do đi lại nhưng hình như do được em đưa đón nhiều quá nên sinh ra cái tính ỉ i  Em thì chẳng sao, thâm chị còn rất vui khi được đưa đón cô ấy hằng ngày nữa. Và tất nhiên sự cố gắng nào cũng được đền đáp bằng một phần thưởng xứng đáng và với em, chính là cuộc hẹn hò đầu tiên: Đêm NOEL 

Giống như bao thanh niên khác được gái rủ đi chơi tất nhiên là mừng rồi  Mừng tới không ngủ được luôn ấy chứ, biết bao nhiêu thứ phải lo lắng cho buổi “hẹn hò” đầu tiên: quần áo, giày dép, rồi cả tiền bạc và cách ăn nói nữa. Không thể xuề xòa như ngày thường được mặc dù em biết tỏng My sẽ không để ý đến mấy điều vặt vãnh đó đâu

Tắm rửa sạch sẽ, xịt thêm chút nước hoa và lấy bộ quần áo đẹp nhất ra mặc. Tự tin ngắm mình trong gương. Ừm! Có một cục mụn nhỏ ở cằm, không sao, trời tối mà với lại chỗ khó nhìn, chắc cô ấy sẽ không để ý đâu. Tự nhủ với mình như thế đi 

“Trông anh đẹp trai đấy chứ?” – My khen khi nhìn thấy em
“Thế ngày thường anh không đẹp trai à?” – Mắt lườm lườm
“Thôi đi ông” – cười – “Đi ăn cái gì đi. Em chưa ăn”
“Bún đậu nhé?”
“Được đấy”
My trèo lên xe rồi luồn tay vào tui áo của em. Em giật mình, tim đập mạnh: “Lạnh quá. Cho em để nhờ cái tay chút nhé”
“Ừ..ừ..Cứ….tự nhiên” – Em ấp úng

Chở cô ấy đến quán gọi 2 phần bún đậu. My xuýt xoa rồi cầm đũa lên ăn. Nhìn cô ấy như thế em cứ tủm tỉm cười trong miệng, lòng ngập lên ánh hạnh phúc



(Hình minh họa)


“Cười gì em đấy. Lo ăn đi chứ?” – Lườm lườm 
“Ừ thì anh đang ăn nè”
“Cấm cười. Lo ăn đi”

p/s: HƯ CẤU ĐẤY. 100% HƯ CẤU. ĐỪNG AI TIN NHÉ.


CHAP CUỐI: GIÁNG SINH NGỌT NGÀO

Trời thì lạnh mà em cũng chẳng hiểu tại sao lại dẫn My đi ăn cái món này. Ngồi chọc được vài miếng thấy My vẫn ăn ngon lành, có vẻ hình như cô ấy đói lắm hay sao ấy.

“Nhìn gì em đấy? Lo ăn đi”
“Anh ăn không được”
“Sao thế? Không ngon à? Ăn không được sao còn dẫn em vô đây chi?” 
“Em ăn đi” – Em không trả lời câu hỏi của My. Chỉ cười và đáp

My lại tiếp tục ăn, em bên cạnh ngồi cuốn bún lại cho cô ấy. Vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả lắm. Chẳng mấy chốc mà phần bún đã hết nhẵn. My xoa xoa cái bụng khuôn mặt tỏ vẻ mãn nguyện lắm

“No chưa?”
“Tạm no. Trưa nay em không ăn cơm nên giờ đói quá” 
“Khiếp! Ăn gấp 2 lần anh mà còn chưa no hả?”
“Chưa? Đi chơi đi. Tí nữa ăn tiếp” 

Thanh toán xong 2 phần bún, em chở cô ấy đi dạo thành phố. Giáng sinh có khác, người dân đổ ra đường đông như trẩy hội, ở dưới huyện còn có những thanh niên dân tộc đánh cả xe máy cày lên làm náo loạn hết cả một góc phố. Đâu đó vẫn có tiếng nẹt bô của những thanh niên trẻ trâu khiến người đi đường thêm phần sợ hãi

“Ghê quá. Hay mình ra nhà thờ chơi đi. Người đông thế này đi xe khó lắm”
“Vậy cũng được. Nhưng gửi xe đâu bây giờ?”
“Ghé qua khu căn hộ kia gửi kìa. Anh có quen mấy tay bảo vệ ở đó. Chắc chúng nó cho gửi thôi”

Phóng xe luồn lách qua đám đông cuối cùng em cũng tới được chỗ gửi xe. Mấy tay bảo vệ nhìn thấy em cười cười chọc chọc. Có đứa còn gọi My là chị dâu làm cô ấy đỏ mặt phải quay đi. Em thì khoái chí đứng cười khà khà chém gió vài câu rồi đi.

“Mấy anh bạn của anh chọc gì mà kì ghê”
“Sao mà ghê?”
“Còn không ghê à? Em còn chưa có người yêu mà bảo chị dâu gì? Đã thế anh còn không thanh minh giúp em đứng đó cười khì khì. Muốn gì đây hả?” – Dư dứ nắm đấm
“Muốn gì đâu. Kệ bọn nó đi, bọn nó chọc cho vui thôi mà. Với lại….” – Em lấp lửng
“Với lại gì cơ..?
“Với lại….À mà không có gì. Hehee” 
“Anh ghê lắm. Cẩn thận đấy”

My dẫn em vào một tiệm xiên nướng ở gần trung tâm văn hóa. Cô ấy mua 2 cây bò và đưa cho em một cây. Vừa ăn My vừa xuýt xoa vì cay và nóng. Nhìn những hành động dễ thương đó làm em xao xuyến lạ thường. Đặc biệt là môi căng mọng lâu lâu chun lại thổi phù phù. Nhìn chỉ muốn cắn cho một phát 

Nhiều thím chắc cũng biết em ở đâu rồi nhỉ? Chẳng dấu chi nữa, em ở Buôn Ma Thuột. Vào những ngày này, người dân dưới huyện lên trên đây nhiều lắm. Đặc biệt là người đồng bào và tập trung ở ngã 6 khá đông. Em còn nhớ năm đó công an còn cấm đi xe vào ngã 6 nữa thành thử tắc đường nặng nhưng lại được chỗ đi bộ khá lý tưởng.

“Trà sữa không?”
“Thôi. Em muốn uống sữa đậu nành. Mình ra kia ngồi đi” – My cầm lấy tay em kéo sang cái bàn duy nhất còn bỏ trống. Đứng hình 
“May quá. Tí nữa là hết chỗ rồi” – Cười rất tươi 

Anh chủ quán đến, em gọi một sữa đậu nành và một đậu xanh với thêm đĩa hạt dưa nữa. Hai đứa cứ ngồi đó nhìn ra biển người trước mặt đang nháo nhào trên tượng đài chụp ảnh mà không nói gì cả. Cứ im lặng như thế, mỗi người dường như đang theo đuổi một suy nghĩ riêng gì đó

“Anh này! Anh đang nghĩ gì thế?” – My phá đi sự im lặng 
“Ừm! Không nghĩ gì cả?”
“Vậy sao anh im lặng vậy” – Nheo nheo mắt nhìn. Em chỉ cười không trả lời
“Anh có giận em vụ bữa trước không?”
“Vụ gì?”
“Em từ chối anh ấy?” – My nói giọng nhỏ dần
“Không! Anh không giận”
“Vì sao thế?”
“Em từ chối anh lúc đó là đúng. Anh tỏ tình với em và đang trong thời gian chờ câu trả lời nhưng anh lại đi chơi và có những hành động tình cảm với người con gái khác. Nếu anh là em anh cũng không chấp nhận mình có một người bạn trai như thế. Đúng không?”
“Vậy sao trong thời gian em bị tai nạn. Anh lại đối tốt với em như thế?”
“Anh đã nói với em rồi mà. Anh đâu có thể từ bỏ dễ dàng như thế được. Em cũng nói ra tình cảm của mình vì thế anh phải nắm bắt lấy chứ. Với lại anh tin sẽ có một ngày anh có được em mà”
“Anh tự tin quá ha? Liệu không có ngày đó thì sao?” – Cười mỉm
“Sao mà không có được. Chẳng phải khi nãy em nói em còn chưa có người yêu hay sao? Chưa có tức là anh vẫn còn cơ hội còn nếu có rồi anh tin khả năng mình vẫn đủ sức để đập chậu cướp hoa mà”
“Thật không đấy?” – Nhìn em cười
“Nhà anh có truyền thống cướp hoa rồi. Từ ông anh cho tới bố và các chú. Ai cũng phải tranh cướp dành giật thì mới có được tình yêu của mình. Anh tin anh cũng sẽ làm được như vậy vì con nhà lông không giống tông cũng giống cánh mà” 
“HAHAHAAAA” – My nhìn em cười lớn
“Thôi đi ông tướng. Nổ vừa thôi”
“Anh nói sự thật mà kêu anh nổ” 

My vẫn cười không nói gì. Một lúc sau, không khí im lặng lại bao trùm lên hai đứa. Em thở dài một cái thì có tin nhắn đến. Mở điện thoại lên, em cười mỉm trong lòng

“Finish! Good luck” 

“Mình đi dạo đi em”
“Đi đâu giờ?”
“Vào Sài Gòn – Ban Mê ngồi cho ấm đi. Ở đây lạnh quá?”
“Gì đây? Sao rủ em vô đó” – Ánh mắt nghi ngờ
“Có gì đâu? Vào đó cho ấm thôi mà”
“Thật không? Nghi ngờ lắm” – Lườm lườm
“Thật. Em như vậy ai dám làm gì em chứ” – (Sài Gòn – Ban Mê là một khách sạn. Nhưng em rủ My vào đó uống café  )
“Chờ đã. Em quàng cái khăn vô cho đỡ lạnh” – Em cởi chiếc khăn đang quàng trên cổ ra rồi quàng vào cho My. Cô ấy nhìn em không chớp mắt
“Cám ơn anh”
“Chiếc khăn đó đẹp lắm. Lần đầu tiên anh nhận được món quà như thế đấy” 
“Em đan xấu thế mà kêu đẹp à? Không nịnh đấy chứ?”
“Không hề. Vừa đẹp vừa ấm. Em quàng thử đi rồi biết”

Em nắm tay My dắt cô ấy đi giữa dòng người đông nghịt. My không nói gì chỉ im lặng đi theo em, lâu lâu còn nép người vào em để tránh các thanh niên khác đụng chạm. Nhìn My lúc này thật nhỏ bé đang cố gắng nấp thật sâu vào người em để tìm sự bình yên và an toàn. Đây cũng là lần đầu tiên em cảm thấy mình gần My đến mức đó

Quán café của khách sạn ở ngay trước mắt. Anh chàng phục vụ lịch sự cúi chào rồi dắt em vào bàn. Chỗ em ngồi đối diện với nhà thờ được ngăn cách bằng một tấm kính, xung quanh khá im ắng chỉ có tiếng nhạc của bản giao hưởng nào đó cất lên khác hẳn với không khí ồn ã ngoài kia.

“Anh chị dùng gì ạ?”
“Cho mình mượn cái menu”

(Em không biết hôm đó gọi gì. Chỉ nhớ là hai món uống với một món ăn nhẹ mất khoảng gần 200k  Hôm đó share các thím ợ. Đỡ được một phần  )

“Happy birthday to you, Happy birthday to you…..”

Phía xa xa gần quầy bar có 2 người cầm một chiếc bánh GATO và con gấu bông bước tới, đằng sau họ là khoảng vài người phục vụ, tay cầm nến hát theo bài hát chúc mừng sinh nhật tiến lại gần em 

“Anh biết sinh nhật của em đã qua được hai ngày. Hôm vừa rồi anh có công chuyện phải lên Sài Gòn với ông anh nên không thể dự sinh nhật cùng với em được. Hôm nay dù gì cũng là Giáng Sinh. Anh muốn tổ chức một bữa sinh nhật nhỏ dành cho em. Mong em sau này càng ngày càng xinh đẹp và mạnh mẽ trong cuộc sống” – Em nhìn My cười

Thy và Linh tiến lại gần em. Tay Thy cầm bánh đặt xuống dưới bàn, còn Linh thì cầm con gấu bông to bằng người của nhỏ giữ khư khư đằng trước. Cô bé đó xích lại, đặt con gấu xuống ghế rồi chạy tới ôm chầm lấy My

“Chị My sướng nhé. Có người tổ chức sinh nhật riêng cho luôn. Lãng mạn quá”

Tiếng pháo giấy nổ tung sau khi bài hát kết thúc. Em thấy mắt My hơi ướt. Cô ấy khóc nhưng lần này khác với tháng trước. Cô ấy vui, đang rất vui vì nhận được món quà bất ngờ như thế. 

“Em cám ơn” – My cúi mặt, vén mái tóc sang một bên mỉm cười
“My này! Làm bạn gái anh nhé”

Cầm lấy bó hoa để đằng sau ghế, em bước lại đứng trước mặt My cúi đầu tỏ tình. Người run cầm cập đợi câu trả lời của My
1s
2s
3s – Không trả lời
4s – Vẫn thế
5s – Biến cmnr voz
Em ngước đầu lên nhìn My, cô ấy vẫn nhìn em như thế rồi đứng dậy, đối diện với em cười thật tươi, ôm lấy cổ em và đặt lên môi một nụ hôn.

“Câu trả lời của em đó”

Cả quán ồ lên vỗ tay chúc mừng. Những vị khách trong quán cũng đứng dẫy hưởng ứng. Có cả người chụp hình lại nữa. Em có cảm giác mình đang ở trên mây và cũng không thể tin được những gì vừa mới diễn ra. Nếu đây là giấc mơ thì hãy cứ để cho em ngủ thật sâu và đừng thức dậy. Một buổi tối giáng sinh đầy ngọt ngào và hạnh phúc.


(Minh họa  )

-----------------------------------END---------------------------------------------- 

p/s: HƯ CẤU NHÉ CÁC THÍM 

Xem mục khác
Share Text Link
Tag:
Sitemap.xml