00:38 | 24/11/24 |
Chap 66
- Gì hả, hôm nay á?
- Ờ, mày không nhớ à?
- Bỏ mẹ rồi, thế mày đang ở đâu?
- Tao đang ở nhà Trang. Mọi người vừa ngồi ăn cơm, con bé nó cứ ngóng mày mãi đấy.
- Ừ, xong việc đã nhé. Có gì tao alo.
Tôi cúp máy, nhìn sang Linh Nga, dấu hỏi to đùng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy!
- Có chuyện gì thế anh
- Quân nó gọi điện, có việc nên lát nữa không đưa e đi chơi được rồi
- Việc gì thế ạ?
- À…cái đống bản vẽ…bên chỗ nó làm có vấn đề, mà anh là người thẩm định nên anh phải coi lại, mai phải giao sớm. Mà e ăn đi.
- Vâng, anh đưa e đi chơi cả ngày hôm nay rồi còn gì. Nếu vội quá thì anh đi về trước lo việc đi, chút e bắt taxi về cũng đc.
- Đùa, không được, cứ ăn uống xong rồi anh đưa e về, đằng nào cũng muộn rồi. Trời đánh tránh miếng ăn
- Thế thì ăn nhanh thôi anh. Hôm nay đi cả ngày anh có mệt lắm không?
- Cái đó anh phải hỏi e mới đúng – cười
- Đi với anh thì làm sao mà mệt được. – cười tươi
- Thế đi với anh cả đời có mệt không?
- Hông luôn, hì!
- Sau này e muốn đi trăng mật ở đâu?
- Anh lạ thật, chưa cầu hôn người ta đã nghĩ đến chuyện đi trăng mật
- Hề, cái này….-gãi đầu- nhưng cầu hôn dễ ợt
- Anh cầu hôn ai chưa mà anh nói dễ - bắt đầu xoắn
- Chưa, anh nghĩ là sẽ dễ thôi, dễ như yêu em ấy
- Thì tất nhiên phải yêu thì người ta mới cầu hôn đối phương chứ.
- Ờ nhỉ, thôi để hôm nào anh làm thử cho em xem
- Trời, vậy hóa ra anh cầu hôn thử với em, xong anh đi cầu hôn cô khác à – bụm miệng cười
- À….nhầm , hề hề. Anh nghĩ nếu cầu hôn không chuẩn bài nhưng mà cứ thật lòng người ta vẫn đồng ý thôi. Em có đồng ý không
Cô ấy nở nụ cười, đầu thì gật rồi lắc, lắc xong lại gật nhìn yêu chết đi được.
- Tóm lại là dư nào?
- Thì bao giờ anh làm thật e mới trả lời chứ
- Thôi được rồi, e đợi đấy.
- Lúc nào e chẳng đợi anh – lẩm nhẩm trong miệng
Nói xong câu đó tôi đơ người ra mấy giây. Có những khi tôi cảm nhận tình yêu của cô ấy dành cho tôi nó lớn lao lắm, dù nó không hiện rõ nhưng vẫn thấp thoáng trong suy nghĩ của tôi, quanh quẩn đâu đây. Cô ấy hẳn đã trải qua những ngày không có tôi, vẫn mong muốn 1 điều gì đó ở tôi, một điều gì đó to tát hơn là cuộc nói chuyện về lời cầu hôn vừa rồi. Cô ấy sẽ đợi, sẽ chờ đến lúc đó chứ?
Rời quán ăn lúc 8 rưỡi tối, tôi đưa Linh Nga về nhà trọ. Tôi không để Linh Nga biết là tôi sẽ đến chúc mừng sinh nhật Trang, sợ cô ấy lại nghĩ ngợi. Trên đường đi Linh Nga có nói
- Giá như tuần nào anh cũng đưa e đi chơi thế này thì thích nhỉ - lấy tay ôm vòng qua cái bụng bia của tôi
- Sao e không nói rằng “tuần nào anh cũng đưa e đi thế này nhé” mà lại nói giá như!
- Anh bận mà – tay xoa xoa cái bụng béo
- Thế từ nay khi nào e thích đi chơi thì cứ nói, anh sẽ sắp xếp thời gian đưa e đi. E là người yêu anh cơ mà, có phải bà hàng xóm đâu! – tôi buông 1 tay lái xe nắm lấy tay cô ấy
- E cũng bận, anh cũng bận, hầu như chẳng có ngày nghỉ, cửa hàng để đó thì cho nhân viên trông thì e lại không yên tâm. Vả lại e nghĩ đi chơi nhiều cũng chán, thỉnh thoảng anh đưa e đi thế này lại hay, để e còn thèm đi chơi nữa chứ. Hì – Linh Nga dựa cằm vào vai tôi
- Ừ, mà dạo này tình hình hàng quán thế nào hả e.
- Cũng được anh ạ, à mà anh ơi…
- Sao thế em?
- Mẹ hôm qua gọi cho e, nói là sang tuần về nhà, bố mẹ có chuyện muốn bàn. Anh về với em được không?
- Thế mẹ có nói cụ thể là bàn chuyện gì không?
- E cũng chẳng biết, nhưng thấy mẹ có hỏi chuyện chúng mình
- E nói với mẹ sao?
- E bảo là vẫn yêu nhau bình thường thôi mà, hì.
- Vậy e định bao giờ về?
- Cuối tuần sau anh ạ
- Rồi, để anh bố trí về với em, yên tâm đi- tôi nắm chặt lấy tay cô ấy
Để Linh Nga về nhà tôi vội vàng phi xe đi, tôi định đến nhà Trang, nhưng tặng cô bé cái gì bây giờ? Không ngờ là tôi lại sơ ý như vậy, chắc Trang buồn lắm. Tôi liền alo cho Quân
- Tao nghe này, không đến à?
- Chắc không, có ai đứng cạnh mày không đấy?
- Không, tao ra ngoài nghe điện thoại mà, ủa sao mà ko đến
- Chả biết nữa, đang tính, mà mọi người ăn xong chưa? Hôm nay có đông người không?
- Toàn người nhà thôi, bạn bè Trang thì có 1, 2 đứa.
- Ừ, mày cứ ở đó đi nhé
- Thằng hâm này, ko đến thật à, tao thấy con bé buồn lắm đấy.
- Con bé không sao đâu, thế nha.
- Thằng dở hơi….$%&*& - nó lải nhải trong điện thoại khi tôi cúp máy
Nếu tôi đến, chắc chắn Trang sẽ rất vui. Đến giờ này chưa phải là muộn, nhưng tôi muốn làm 1 cái gì đó trong ngày sinh nhật của Trang, không phải là sự im lặng, thay vào đó là 1 món quà ý nghĩa về mặt tinh thần. Về đến nhà khoảng 9 giờ hơn, vì đi cả ngày nên người ngợm cũng hơi bẩn nên đi tắm cho sảng khoái. Dẫu sao muộn thì cũng đã muộn rồi. Tắm xong thì 9 rưỡi, ngồi xem tivi đến 10 giờ tôi alo cho thằng Quân tiếp
- Về chưa?
- Giờ về đây? Mà không đến thì gọi gì nhiều thế
- Biết vậy thôi, mà này, có ai hỏi gì tao không?
- Có, 2 bác hỏi thôi
- Mày trả lời sao?
- Thì tao bảo mày bận
- Trang có nói gì không?
- Không, con bé thấy nhắc đến mày cái buồn thiu, chả nói gì.
- Ờ. Ở đó tàn hẳn tiệc rồi chứ
- Tàn rồi, thôi đang đi đường, tí về nhà nói sau nhé
Đặt máy xuống bàn, nhìn cái điện thoại 1 lúc, tôi quyết định gọi cho Trang. Gọi lần thứ nhất máy đổ chuông nhưng không ai nghe máy, lần thứ 2 cũng vậy. Gọi lần thứ 3 thì….
- Alo ạ
- E đang làm gì đấy?
- E đang ở nhà thôi. Có chuyện gì vậy anh
- Rảnh không?
- Làm gì ạ
- Đi với anh có tí việc
- Việc gì thế, mà giờ 10 giờ hơn rồi, e sợ bố mẹ không cho đi
- Mặc quần áo đi, 15 phút nữa anh đến đón, anh xin bố mẹ cho.
- Vâng
Tôi thừa nhận ra tâm trạng đang buồn qua giọng nói ngập ngừng, lo lắng của Trang. Vội vàng mặc quần áo rồi phóng xe đi, ko quên cầm theo hộp quà mà đã mua cho Trang từ lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp tặng.Trên đường đi tôi ghé qua cửa hàng bánh ngọt mua 1 cái bánh nho nhỏ để vừa trong cốp xe. Đến nhà Trang thì thấy cổng mở, tôi vào thấy 2 bác đang ngồi ở phòng khách, thấy tôi 2 bác niềm nở
- Tùng à cháu, vào đây
- Vâng, cháu chào 2 bác. Trang đâu bác?
- Nó lên phòng rồi, để bác gọi. Trang ơi, anh Tùng đến này – mẹ Trang gọi to
- Quân lúc nãy nó bảo cháu có việc bận, không đến được cơ mà – bác trai hỏi
- Cháu cũng vừa mới xong thôi, à bác ơi, lát cháu xin phép đưa Trang đi vòng vòng tí ạ
- Ừ, 2 đứa cứ đi đi, khi nào về gọi chị giúp việc mở cửa cho. Mà bác hỏi nhỏ tí, 2 đứa đang giận nhau à – mẹ Trang thì thầm
- Dạ, tại cháu….
- Thôi ko sao, tính nó bác biết mà – bác trai ngồi cạnh vỗ vai tôi động viên
Trang xuất hiện , cô bé mặc chiếc váy màu xanh, bên ngoài khoác chiếc áo lông, tóc để xõa chứ ko cột lên như mọi khi. Khuôn mặt thoáng buồn lững thững bước từ trên cầu thang xuống. Tôi liền đứng dậy
- Cháu xin phép bác cho cháu với Trang
- Cứ đi đi – bác gái vẫy tay ra hiệu
- Con đi lát con về - Trang xin phép
Ra đến cửa tôi hỏi
- Đi xe em hay đi….
- E ko sang chảnh đến mức như thế đâu, đi xe anh đi. – điệu bộ có vẻ đang giận
Tôi đưa Trang đi lên hồ Tây, cô bé ôm lấy eo tôi, nhưng cảm giác chỉ là có người ngồi sau, khoảng cách cũng xa hơn mọi lần, ko vồn vã, không nhí nhảnh như tôi thường thấy, không khí trầm lặng hẳn xuống
- Anh đưa e đi đâu đấy
- Đi lượn lung tung thôi
- Anh hôm nay có chuyện gì buồn à?
- Không?
- Thế sao…
- Không sao cả.
Tôi đưa Trang đến quán café ven hồ vẫn ngồi, Trang ra ghế ngồi trước, còn tôi lụi hụi mở cốp lấy bánh và hộp quà nhỏ. Nhẹ nhàng bước đến nghe thấy tiếng thở dài của cô bé, đôi mắt đang hướng ra hồ, gió thổi vài sợi tóc bay bay, quyện vào mùi nước hoa. Hôm nay cô bé xinh lắm, nhưng có vẻ buồn. Tôi đặt cái bánh xuống bàn. Trang quay lại
- Gì thế anh?
Tôi lặng lẽ lấy 1 cây nến châm lửa đốt, vì gió hơi to nên tôi phải lấy tay che 1 lúc
- Bánh sinh nhật đó
- E tưởng anh…
Tôi mỉm cười
- E thổi nến rồi ước đi
Trang rưng rưng nhìn tôi, 1 giọt nước mắt tràn ra bên khóe mắt
- Thổi nến đi em, anh xin lỗi
- Anh có biết là…- khóc
- Thổi nến rồi ước đi – tôi đưa tay lau giọt nước mắt đang chảy trên má cô bé
Trang thổi nến và chắp tay ước, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
- Anh xin lỗi vì hôm nay ko đến sinh nhật e sớm hơn, xin lỗi vì làm e chờ đợi. Anh biết là
- Anh thì biết cái gì ... – Trang òa khóc
Phản ứng của Trang làm tôi bối rối, đúng là tôi vô tâm vì đã không để ý 1 chút nào, tôi cũng ko lí do gì để biện minh cho suy nghĩ và hành động của bản thân. Lúc nào tôi cũng mong những người xung quanh thông cảm, chắc tôi quá đáng lắm.
- Nín đi, anh…
- Em biết anh bận, e cũng không đòi hỏi, nhưng 1 cuộc điện thoại với anh khó đến thế sao?
- Thật ra, anh muốn đến sớm hơn, nhưng anh ko muốn đến lúc mọi người đang vui vẻ tổ chức sinh nhật cho em. Dù gì với anh, e vẫn là 1 con người đặc biệt, anh đưa e ra đây cũng có lí do của anh. Anh muốn dự sinh nhật riêng với em, muốn đưa e đi vòng vòng, và muốn chuộc lỗi vì đã làm e đợi cả ngày hôm nay!
Trang vẫn không nói gì cả
- Anh không biết mua cái gì, tính anh khô khan e cũng biết rồi, anh chỉ mua được chiếc bánh nho nhỏ bằng bàn tay này , anh cũng ko phải con người lãng mạn nên anh ko mua hoa. Cũng không phải nhà giàu nên quần áo, trang sức, túi xách , bởi những thứ đó e có nhiều lắm rồi. – tôi rút từ trong túi ra bọc quà nho nhỏ- Anh có mua thứ này lâu lắm rồi, nhưng anh chưa có cơ hội tặng em, thật sự nó là cả tấm lòng của anh, giá trị nó không lớn, trông nó cũng không cầu kì lắm. – tôi cầm lấy tay Trang và đặt món quà vào tay cô bé – Em mở đi
Trang vẫn ngồi đó, vẫn chăm chú nghe từng lời tôi nói, vội vàng lấy tay quệt nước mắt, cô bé từ tốn mở món quà mà tôi đưa.
- E thử đi
- Thôi để về nhà e thử, e cảm ơn
Thứ mà tôi tặng Trang đó là 1 cái trâm cài tóc, hi vọng nó hợp với cô bé
- Đừng buồn nữa nhé, nó sẽ hợp với e lắm đó
- Hi vọng là thế.
- Hôm nay sinh nhật e, sinh nhật là phải thế này – tôi lấy tay quệt 1 miếng bánh kem dài lên má cô bé rồi cười
Trang cũng tủm tỉm cười theo
- Em chưa tha cho anh đâu – vừa nói cô bé quệt lại miếng bánh đúng 1 đường vòng theo ria mép lên mặt tôi
- Công nhận ăn kiểu này ngon – tôi liếm miếng bánh ngon lành
Dần dần Trang cười trở lại, chắc tâm trạng cô bé cũng vui hơn khi nãy
- Hôm nay lúc ở nhà sinh nhật, có đông vui ko e?
- Cũng đông nhưng mà…thiếu người yêu
- Ơ, thiếu gì người yêu e, bố này, mẹ này. Quâ….
- Không phải, thiếu người em yêu
Tôi lảng đi chuyện khác và không đề cập gì đến chuyện đó nữa, tôi và cô bé nhìn nhau, dường như Trang cũng biết ý nên không nói nữa
- Chẳng ai như anh, 10 giờ đêm còn kéo em đi
- Vậy mới là anh, vì nếu là người khác thì bố mẹ không cho e đi đâu. Vả lại anh nghĩ là những giây phút đầu tiên và những giây phút cuối cùng thường thì sẽ nằm trong kí ức của bản thân mình lâu hơn. Cho nên anh nghĩ e sẽ nhớ lâu hơn, biết đâu sang năm anh lại kéo e đi lúc 12 giờ thì sao
- Nói là làm đó nha.
- Hề hề - gãi đầu
Ngồi 1 lát nữa rồi tôi đưa Trang về, ngồi sau tôi trang thì thầm
- Anh có biết tặng trâm cho con gái cài tóc là có ý nghĩa gì không?
- Không! Hôm trước anh đi mua đồ thấy nó đẹp nên mua cho e thôi.
- Anh về tìm hiểu đi.
- Là sao? Ko tặng được à?
- Tặng được
- Thế e nói xem có ý nghĩa gì.
- E đã nói anh về tìm hiểu đi, có ý nghĩa của nó đấy.
- Ờ
Thật tình nhìn nó đẹp nên tôi mới mua cho cô bé, chứ chẳng biết ý nghĩa của nó là gì cả. Về đến nhà tôi tìm hiểu thì hóa ra món quà này đã từng là lễ vật của nhà trai đưa sang nhà gái của 1 vài dân tộc . Hơi giật mình nhớ lại khi tôi nói Trang cài thử lên mà cô bé không làm theo. Mà thôi, cứ nghĩ là 1 món đồ trang sức đi, không biết nên chắc không sao. Tôi hơi bối rối khi lỡ tặng nó cho Trang. Haizz! Giờ mà không thở dài thì chẳng lẽ đòi lại quà?
Thấy tôi về thằng Quân hỏi
- Thằng điên, đi đâu mà giờ mới về
- Chơi
- Không đến sinh nhật Trang thật à?
- Không!
- Mày đúng là…con bé nó mong mày như thế, sinh nhật mày nó lủi thủi đến tặng quà mày rồi về, mày không biết nghĩ à. Hay mày thành thằng vô cảm rồi
- Yên tao ngồi nghỉ tí mày – tôi đặt lưng xuống ghế salon
- Yên cái đầu mày, không yêu thì cũng phải làm cho trọn nghĩa trọn tình, đàn ông đàn ang như mày sau này có vợ vào thì lo được cho ai
- Ơ thằng này hôm nay mày thổi tù và hơi bị nhiều rồi đấy.
- Nghĩ tốt cho mày tao mới nói, còn ko tao nói làm gì – nó lại lải nhải
- Vâng, em xin anh, em vô cảm rồi, anh để cho em thở cái đã ạ - tôi chắp tay lạy
- Mày điên điên khùng khùng từ bao giờ thế hả Tùng
- Vâng, em điên, anh ngồi xuống đi em giải thích cho ạ
- Còn cái gì mà nói nữa, có mỗi cái chuyện sinh nhật, mua 1 món quà nho nhỏ cho con bé mà cũng không làm được, tao alo cho mày từ sớm cơ mà, mày đi đâu từ lúc đó đến giờ
- Thì đưa Linh Nga về, xong về nhà tắm, rồi đi chơi
- Chơi đ*o gì mà chơi lắm thế
- Mày hôm nay hơi bị hot đấy
- Hot cái đầu mày í
- Ý tao bảo là nóng, nóng tính ấy, hơi lạ nha. Ngồi im vểnh mồm lên nghe tao nói, chưa gì đã phủ đầu tao rồi
- Sao?
- Tao không đến dự sinh nhật ở nhà Trang, nhưng vừa dẫn con bé đi vòng vòng, làm 1 cái sinh nhật nho nhỏ cho con bé rồi. Có bánh, có nến có quà, đủ cả rồi
- Thế thằng nào vừa nói không đến sinh nhật con bé
- Ừ thì tao có đến dự đâu, tao đưa Trang đi thôi mà – cười
- Mày… chỉ được cái lắm chuyện, vòng vo tam quốc.
- Sao, thế yên tâm chưa? Anh chửi em nữa đi anh
- Đi ngủ- nó lên giọng rồi lững thững đi vào phòng
Tôi ngồi ngoài phòng khách vắt tay lên trán. Cũng ngẫm cái sự đời, ngẫm nhiều quá rồi nên bây giờ cũng mệt mỏi lắm. Cuộc sống mà, có nơi nào êm ấm mãi đâu, sóng gió rồi cũng sẽ giăng như mạng nhện, ta phải gỡ từng nút một, từng chút một. Nếu bỏ mặc hoặc nản lòng thì những nút thắt đó sẽ siết cuộc sống của bạn ngày càng ngạt thở. Với tôi tình yêu chỉ có 1, nhưng tình nghĩa thì có nhiều lắm. Sống sao để trọn vẹn đôi đường rất khó, nhưng không phải ko làm được, tôi vẫn tin những gì tôi làm là đúng, vẫn tin một ngày những yêu thương nó sẽ được đặt đúng chỗ của nó.
Sau đó vài ngày, 1 buổi trưa thằng Nhật alo cho tôi
- Alo anh à
- Gì đấy
- Có chuyện gấp anh ơi, anh đến đây đi.
- Chuyện gì?
- Anh ra cái quán… ở gần cơ quan anh đi, cái quán mọi hôm mà anh hay ăn trưa ấy, ra nhanh đi
- Nói có chuyện gì?
- Chị Trang với chị Quỳnh Nga đang…
- Bỏ mẹ… ở yên đó, anh ra luôn
Tôi vội vàng đứng dậy vơ lấy cái điện thoại rồi vụt ra khỏi phòng.
Chap 67
Chạy nhanh xuống dưới tầng 1, vì quán ăn cũng cách công ty có đôi trăm mét nên tôi chạy bộ, mặc đồ công sở, thêm nữa lâu ko hoạt động thể dục thể thao nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Đến cửa quán ăn thở hổn hển, đưa mắt nhìn, xa xa phía góc tường, tôi đã thấy Trang cùng với Q.Nga đang ngồi ở đó, thằng Nhật ngồi cạnh có vẻ khúm núm, khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng. Tôi tiến lại
- Em chào anh – Q.Nga và Nhật đều chào
Trang ngước mắt lên nhìn tôi 1 dấu hỏi to đùng. Tôi chỉ “ừ” 1 câu rồi cầm tay Trang kéo sang chiếc bàn ở góc khác.
- Sang đây anh bảo
- Anh làm gì thế? – Trang vẫn còn ngạc nhiên
Cả 2 ngồi xuống tôi mới nói
- Em định làm gì đấy?
- Theo anh thì em làm gì?
- E để cho cô ta yên đi! – tôi nhìn sang phía Q.Nga, cô ta đang vui vẻ nói chuyện với Nhật
- Anh nghĩ e là con người như vậy à, anh nghĩ e phá hoại, chọc ngoáy cô ta hay làm gì cô ta hả?
- Không, anh chỉ muốn e đừng quan tâm đến cô ta thôi.
- E nói nhé, cô ta với anh chẳng là cái gì, người mà e quan tâm hơn bây giờ chính là cô Linh Nga của anh ấy. Chứ tầm cỡ cô ta muốn đối đầu với e, quên đi
- Thế e ngồi đó làm gì?
- Với tư cách là 1 đồng nghiệp cùng công ty! Không được à?
- Bây giờ anh nói với em thế này. Anh không muốn lặp lại chuyện lần trước e gặp riêng cô ta để dằn mặt hay thế này thế nọ 1 lần nào hết. Anh cũng ko bênh cô ta, nhưng cái gì thuộc về anh và cô ta e đừng động chạm vào nữa, cô ta cũng khổ lắm rồi.
- E ko phải kẻ hèn mọn, cũng không phải kẻ thích xỉa xói người khác, lại càng không muốn xen vào những chuyện đó. Anh nghĩ e nhỏ nhen thế à?
- Anh nói rồi đấy, để mọi chuyện yên ổn đi. Ăn xong rồi về sau, anh về trước đây
Tôi đứng dậy và đi ra, cũng chẳng buồn nán lại ngồi ăn. Nhưng qua cách nói chuyện của Trang thì tôi vẫn băn khoăn 1 cái gì đó, tôi tưởng đao to búa lớn khi 2 người đó gặp nhau cho lắm, nhưng lúc tôi đến thì 2 người cũng không cãi nhau, nói chuyện với nhau rất bình tĩnh. Suy cho cùng thì những cuộc chạm mặt nhau như thế này thì không thể tránh nổi, cho nên mong là Trang sẽ làm đúng. Còn về phía Q.Nga, cô ta cũng đã trải qua 1 khoảng thời gian khó khăn về sức khỏe lẫn tinh thần, không rõ mục đích tới của cô ta là gì nhưng không thể phủ nhận được sự cố gắng của cô ta, khi mà tôi đã ko còn thù hằn cô ta như ngày xưa.
Bước ra tới cửa thằng Nhật chạy theo
- Anh, không ở lại ăn trưa à
- Ăn uống gì tầm này nữa, anh mày mà ngồi lại ăn với 2 bà kia thì biết nói cái gì. Thôi đi vào đi
- Vâng
- À mà này, tối sang nhà, anh hỏi tí chuyện
- Vâng, tối e qua
Lững thững đi bộ về văn phòng, chán chẳng buồn ăn, đặt lưng nằm ngủ giấc. Vừa thiu thiu được 1 lát thì có tiếng nói bên tai
- Anh – Trang đang đứng cạnh lay lay người tôi dậy
- Gì đấy, để anh nằm nghỉ tí đi.
- Anh dậy đi, e có chuyện muốn nói
Tôi uể oải bước ra bàn uống nước, trên mặt bàn có 1 cái bọc
- Gì đây?
- Đồ ăn cho anh, anh chưa ăn đúng ko?
- E mua à?
- Ơ hay, ko e mua thì chẳng lẽ bà hàng xóm mua à. Anh ăn đi – Trang gỡ cái hộp và đưa tôi đôi đũa và thìa
- Tự nhiên anh thấy chẳng muốn ăn gì. – tôi mắt nhắm mắt mở mệt mỏi
- Anh cố ăn đi, có vài miếng. Ko ăn cái này thì e đi mua bánh với sữa nha.
- Thôi thôi, ko phải đi đâu hết, anh ăn, nhưng vài miếng thôi đấy, chứ nhìn đã ko muốn ăn rồi
- Vâng
Tôi ngồi xúc vài miếng cơm đưa lên miệng, Trang thì bỏ điện thoại ra nghịch. Thỉnh thoảng tôi liếc mắt nhìn cô bé, cả 2 cũng chẳng nói với nhau câu nào cho đến khi tôi ăn xong
- Này, lúc nào cũng dí mặt vào cái điện thoại í
- Kệ em, anh ăn xong rồi à, ăn ít thế
- Ăn thế thôi, nay miệng anh ko ngon
Trang lẳng lặng đứng dậy gói gọn cái bịch đồ ăn còn dang dở đem ra thùng rác vứt rồi đi vào
- Lúc nãy í…
- Sao anh?
- E với cô ta, có làm gì nhau ngoài quán ăn ko đấy
- Chứ anh nghĩ đánh nhau à?
- Không, anh sợ e với cô ta to tiếng.
- Anh ko phải lo, trước mặt nhiều người trong công ty e phải giữ thể diện cho cả e lẫn anh nữa. Còn đánh nhau với cô ta á, muốn đánh thì việc gì e phải động tay vào.
- Ko động vào thì làm gì?
- Thuê giang hồ đánh
- Khiếp, sau này nhỡ anh ko đối xử tốt với e thì e cũng thuê giang hồ xử anh à.
- Cái đó còn phải xem xét. Với lại những gì lúc nãy anh nói với em, anh ko cần phải nói lại đâu, e biết mình phải làm gì.
- Ờ. Mà sắp đến giờ làm rồi đấy, về phòng đi
- Dạo này a toàn đuổi khéo e thế, dần dần chẳng thấy galant gì hết.
- Già rồi nên muốn galant cũng khó – cười
- Đúng rồi, e mong cho anh già khú già khắm luôn. Thôi e về phòng đây
Tôi vẫn ngồi lại đó, nhìn theo Trang đến khi cô bé ra hẳn ngoài. Ngẫm thấy cô bé càng ngày càng trưởng thành, nhưng dường như sự trưởng thành đó lại đi liền với sự cô đơn, tôi cũng đã từng đặt mình vào suy nghĩ của Trang, mọi cung bậc cảm xúc từ kì vọng cho đến thất vọng. Trang không hề ghét bỏ tôi khi tôi từ chối tình cảm của cô bé, có lẽ sự chiêm nghiệm của cô bé về tình yêu nó rất khác, những gì mà tôi dành cho Trang cũng ko hẳn là những kí ức đẹp, vui có, buồn có. Chỉ có điều nó chưa đủ sâu để tôi cảm thấy Trang sẽ đi cùng tôi đến cuối được. “Vậy đó, đến 1 ngày em sẽ mệt, em cũng sẽ dừng lại thôi”
Tối hôm đó thằng Nhật qua nhà tôi
- Có chuyện gì đấy anh?
- Thế làm sao sáng nay 2 đứa gặp nhau lại có mặt mày ở đó
- Chị Trang với chị Q.Nga ấy hả anh?
- Thì còn ai vào đây nữa!
- À, chị Trang gọi điện cho e bảo đi ăn, chị í ko đi xa được nên bảo e đến quán gần công ty anh đó, e với chị Trang đến nơi thì gặp chị Q.Nga ngồi đó từ trước rồi. Xong e thấy e gọi luôn cho anh đó – nó nhanh nhảu
- Vậy 2 đứa có va chạm gì không?
- Không, e cũng hơi bất ngờ, e với chị Trang sang 1 bàn ngồi, chị Q.Nga chủ động tiến lại ngồi cùng mà.
- Còn vậy nữa á! – sửng sốt
- Vâng, mà chị Trang cũng bơ, e thì chẳng lẽ gặp người quen ko chào, nên thôi cũng chém gió vài câu
- Thế nội dung câu chuyện hôm nay là như thế nào?
- Đại loại là bình thường thôi, ko như hôm trước, lần này chị Q.Nga chị í chủ động nói mà
- Cô ta nói gì? – tôi tò mò
- Nói là chị ấy làm cùng công ty anh với cả chị Trang, chị ấy cũng ko muốn chị Trang hiểu lầm. Đại loại là muốn vui vẻ để lúc chạm mặt nhau không ngại ngùng
- Có thế thôi á, đơn giản vậy thôi á
- Vâng, mà e cũng ko hiểu, nhà chị ấy giàu thế chui vào công ty anh làm gì nhở
- *101# hỏi chúa! À thế Trang nói gì
- Chị Trang á, bình tĩnh lắm, ko nói nhiều. Bảo là “ đấy là suy nghĩ của chị, chị muốn làm gì thì làm, tôi ko quan tâm, nhưng chị có làm gì anh Tùng, để anh í phải bận tâm vì chị 1 lần nữa thì đừng nói đến chuyện giáp mặt ở công ty này”. Ý ý là như vậy đấy.
- Mày thì cứ ý ý, thôi được rồi, sơ sơ thế là anh hiểu rồi. Mà dạo này tình hình mày thế nào. Học hành, tình yêu? Có biến động gì không?
- Học hành thì bình thường anh ạ, tình yêu thì lúc nắng lúc mưa anh ạ.
- Nghĩa là lúc nắng thì nắng đến phát sốt, mưa thì mưa dầm chứ gì. Yêu nhau cho lắm vào.
- Hề hề, được cái dạo này Ngọc cũng đỡ ương bướng rồi anh ạ. Mà anh với chị Linh Nga cuối năm nay ko cưới à?
- Cưới xin gì, giờ mùa đông rồi cưới ko kịp, mà đã có gì đâu mà cưới.
- Anh bảo bác sĩ tiêm cho phát
- Mày xúi dại anh à, anh ko đùa với bộ đội đâu . Ăn đạn như chơi!
Cuối tuần, tôi cùng Linh Nga về nhà cô ấy. Cái lạnh căm căm của mùa đông làm chúng tôi nắm chặt tay nhau hơn trên đoạn đường đi vào nhà cô ấy. Trời có thể lạnh hơn, rét hơn, nhưng đi với Linh Nga, sánh bước cùng cô ấy, cô ấy có thể lấp đầy khoảng trống của những cơn gió mùa, và khi đó, tôi nhận ra niềm tin của nhiều thứ, và tôi đang sẵn sàng để bắt đầu….
Chập tối, gió thổi càng mạnh, thỉnh thoảng tôi lại rùng mình lên vì lạnh, ánh đèn sáng trắng cũng đã hiện dọc lên trên con đường vào nhà Linh Nga, chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau, cô ấy quay sang tôi nở 1 nụ cười
- Cảm giác lần này về nhà e thế nào?
- Như lúc mới yêu í – cười
- Xạo, e thấy a đang rét run lên kia kìa
Thật ra tôi cũng hơi lo lắng, không biết chuyến đi lần này sẽ lành hay dữ. Hít sâu 1 cái rồi định lại tinh thần. Tôi và Linh Nga bước vào nhà thấy bố cô ấy đang ngồi xem ti vi
- Cháu chào bác ạ - tôi dõng dạc chào to
- Con chào bố.
- Ừ, 2 đứa về đấy à. Sao ko đi chuyến xe sớm cho đỡ lạnh
- Bọn con còn bận việc nên mãi 4 giờ mới ra bến xe được.
- Vào nhà rửa mặt mũi cho tỉnh táo đi con.
Tôi xách đồ theo Linh Nga vào trong, ngang qua bếp thấy bác gái đang lúi húi làm đồ ăn, e trai Linh Nga- Thành cũng đang phụ giúp trong bếp
- Cháu chào bác ạ, chào Thành nha em- tôi cười tươi
- Ừ, về rồi đấy hả cháu, để túi đồ đấy Linh Nga nó cất, vào rửa mặt đi
- Dạ vâng – tôi vào rửa mặt rồi đi ra, Linh Nga lên nhà cất đồ
- Bác có cần cháu giúp gì không ạ?
- Không, bác nấu xong rồi, ra ngoài ngồi uống nước với bác trai đi.
Tôi như mở cờ trong bụng vì thái độ của bác gái lần này rất vui vẻ. Đi ra phòng khách ngồi uống nước với bác trai
- Bác về khi nào thế ạ?
- Bác cũng mới về chiều, định gọi 2 đứa về cùng, nhưng mà Linh Nga nó bảo để 2 đứa đi riêng cho tình cảm. Buồn cười, chưa bao giờ nó nói thế đâu, không ngờ con gái yêu vào là thay đổi hẳn.
Tôi thì tủm tỉm cười, chả dám ý kiến
- Vâng, cũng 1 phần vì cháu nghỉ việc ở công ty hơi muộn bác ạ. Muốn về sớm lắm nhưng mà ko được.
Lát sau bác gái gọi tôi và bác trai vào ăn cơm. Món canh chua nấu cá ăn với rau sống đúng sở trường của tôi, thêm chả mực và thịt gà. Tôi và bác trai uống rượu, còn lại mọi người uống coca.
- Ăn đi cháu, thanh niên gì mà bẽn lẽn thế - bác gái gắp cho tôi
- Bác cứ để cháu tự nhiên – cười
- Ăn mạnh đi, uống là phải ăn mới có sức khỏe – bác trai nói
- Hôm nay bác gọi Linh Nga về, tiện có cháu về mẹ cũng có 1 số chuyện muốn nói với 2 đứa
- Vâng- Linh Nga vốn bản tính nhẹ nhàng nên cũng ngoan ngoãn nghe lời
- Chẳng là chuyện của Linh Nga với cháu, bác với bác trai ko phản đối, cái này thì không phải nói, Linh Nga thì cũng đủ tuổi lấy chồng rồi, bác cũng muốn cháu về nói chuyện với ông bà bên đó xem xét tình hình thế nào.
- Dạ vâng
- Bác thì có mỗi đứa con gái đấy, cũng ko muốn nó đi lấy chồng sớm, người ta bảo gả chồng thì mất con, nhưng ý bác gái nói thế, bác nào dám cãi – lúc này bố Linh Nga cũng uống dăm bảy chén rồi, vừa nói vừa quay sang vợ và cười
- Ông này, đùa không phải lúc. Bác thì nghe Linh Nga kể nhiều về cháu, bác trai cũng gặp cháu mấy lần rồi, nên bác cũng ưng, chỉ mong 2 đứa cưới sớm để bác có cháu bế thôi. Người ta bảo lấy vợ xem tuổi đàn bà, làm nhà xem tuổi đàn ông. Bác đi xem thì năm nay Linh Nga hợp tuổi, sang năm ko hợp, ko cưới thì phải sang năm nữa mới cưới được. Đấy, tinh thần 2 bác là như vậy.
- Vâng, cháu thì còn mê mải công việc nên cũng chưa dám nghĩ đến chuyện lập gia đình, lỗi này cũng là ở cháu. Để cháu về nói chuyện với bố mẹ cháu rồi có gì bố mẹ cháu qua nói chuyện với 2 bác được không ạ
- Được, quá được đi chứ lại, cứ về nói chuyện với bố mẹ thế nhé, chứ 2 bác lại chủ động nói với bố mẹ cháu lại ko hay, vì ai đời nhà gái lại đi hỏi cưới bao giờ.
- Em, lấy nhau được chưa? – tôi quay sang vừa cười vừa hỏi Linh Nga
- Bố, mẹ, con còn chưa có công ăn việc làm mà, còn đang phải đi làm thuê kia kìa
- Ô hay, đàn bà con gái thì cứ lấy chồng đẻ con đi, việc thì thiếu gì. Bố bảo xin việc cho thì không chịu. 2 đứa ko cưới thì đẻ con đi rồi cưới sau
- Trời, mẹ nghĩ gì vậy, mẹ ko sợ con làm thế ảnh hưởng đến bố à?
- Không sao đâu con – bác trai nói to- cái này bố ủng hộ mẹ
- Nhưng mà…
- Nhưng nhị gì nữa, đấy nha, việc lấy chồng đơn giản như thế mà còn không chịu. Tóm lại là như thế nha.
Sau cuộc nói chuyện mọi người cũng lái sang chuyện khác, được thể bác trai vui vui nên mời tôi tới tấp, 2 bác cháu uống hết hơn lít rượu. 2 người say say nên ngồi nói chuyện như tấu hài
- Tùng này, con gái bác nó ngoan lắm đấy, sau này về cố gắng chăm sóc nó thay bác. Ông mà để nó bỏ nhà về đây là ông chết với tôi đấy
- Vâng, cháu biết mà
- Nói chung là đàn ông nên nghe lời vợ, vợ nào chẳng muốn mình tốt, mình giỏi.
- Ông uống ít thôi – được hôm mượn rượu bắt đầu nịnh vợ đấy – bác gái cười tươi
- Vâng, cháu hiểu mà
- Bố con cũng chiều mẹ con lắm bác ạ, nấu cơm, đi chợ bố con làm hết
- Thế à, vậy thì hơn bác rồi. Nói chung là phải mềm mỏng đúng lúc. Chiều mấy bà này mệt lắm.
2 bác cháu uống say lất ngất, tôi chỉ nhớ tôi mò được lên phòng của cu Thành nằm ngủ, còn lại chẳng nhớ gì. Nửa đêm khát nước quá mắt nhắm mắt mở bò dậy. Cu Thành vẫn còn đang ngồi học bài, nó ngoảnh mặt sang
- Ơ, anh ko ngủ à
- Anh khát nước quá, dưới nhà có nước ko e?
- Có anh ơi, ở dưới bếp ấy, để e xuống lấy
- Thôi để anh tự xuống, e học tiếp đi
Tôi mệt mỏi đầu óc quay quay mò xuống bếp rót nước uống. Công nhận mệt, mấy ông bộ đội uống rượu kinh khủng khiếp. Tắt điện dưới bếp lại lò dò lên phòng định ngủ tiếp. Vừa mở cửa
- Cạch
Linh Nga đang ngồi trên giường cuốn mỗi 1 cái khăn tắm lên người, đang ngồi sấy tóc.
- Ơ…Ơ…Ơ….
Cô ấy ngẩng mặt lên 2 đứa nhìn nhau, tôi há hốc mồm sửng sốt.
- Ặc, nhầm phòng…